Nhìn gương mặt tối tăm của Kiều Phàm, Đường Hạo Tuấn cười nhạo: “Sao vậy, bị tôi nói trúng rồi à? Kiều Phàm, thật ra thì anh căn bản không có tư cách hận nhà họ Giang.”
“Anh nói cái gì?” Sắc mặt của Kiều Phàm hết sức khó coi: “Tôi không có tư cách hận nhà họ Giang? Nhà họ Giang đã hại chết ba mẹ tôi, anh nói với tôi là tôi không có tư cách hận bọn họ, anh dựa vào cái gì mà lại nói như thế?”
“Chỉ dựa vào những thông tin mà tôi đã điều tra được.” Ngón tay Đường Hạo Tuấn đan lại với nhau đặt trước bụng: “Tôi đã điều tra được mười mấy năm trước nhà họ Giang ra tay giúp đỡ gia đình anh chạy trốn, mới có thể để một nhà ba người các anh sống lâu thêm một chút. Cho nên, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Giang thì người nhà họ Kiều anh đã chết từ lâu rồi, anh cũng không còn sống sót. Có thể nói, nhà họ Giang chẳng những không hại chết ba mẹ anh, ngược lại còn là ân nhân của nhà họ Kiều anh.”
“Ân nhân.” Dường như là Kiều Phàm nghe thấy một câu chuyện hài hước, nụ cười hung ác lại nham hiểm: “Theo như anh nói, nhà họ Giang còn là ân nhân của tôi à?”
“Đương nhiên, nhà họ Giang chính là ân nhân của anh, tôi đã nói rồi, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Giang thì người nhà họ Kiều anh đã chết hết, căn bản không có cơ hội để anh sống sót. Hơn nữa, Kiều Phàm anh không nên quên, người bị đuổi giết là nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483498/chuong-1206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.