Nghe thấy câu trả lời của Giang Hạ, biểu cảm nghiêm nghị của Tống Vy thả lỏng hơn nhiều: “Hạ, cậu thật sự chắc chắc chưa?”
“Ừ, tớ chắc chắn rồi!” Giang Hạ gật mạnh đầu.
Lần này cô thật sự quyết định rồi.
Cô không thể hại đứa trẻ, không thể hại ba mẹ, cô... buộc phải rời đi!
“Được, nếu đã chắc chắn rồi, vậy thì tuyệt đối không thể thay đổi nữa, tớ sẽ liên lạc với Hạo Tuấn, đến lúc đó, anh ấy sẽ sắp xếp cho cậu và chú dì rời đi, cậu có thể nói một tiếng trước với chú dì.” Tống Vy gật đầu nói.
Giang Hạ ừ ừ hai tiếng: “Được.”
“Được, cậu nghỉ ngơi trước đi, còn nữa, bảo vệ tốt bản thân.” Tống Vy dặn dò.
Giang Hạ hít sâu một hơi: “Tớ sẽ.”
“Vậy thì tốt, tớ cúp máy đây, ngày mai tớ sẽ liên lạc với cậu.”
Nói xong, Tống Vy đã cúp máy.
Trần Châu Ánh chống đầu hỏi: “Cậu ấy đồng ý rời đi rồi sao?”
Tống Vy gật đầu: “Phải.”
“Chuyện này thật không dễ dàng.” Trần Châu Ánh thở dài nói.
Vừa rồi cô ở sát điện thoại của Tống Vy, cho nên nghe thấy tất cả những lời Giang Hạ nói.
Đối với việc Giang Hạ lúc đầu chần chừ không xác định chủ ý rời đi hay không, cô vừa tức vừa bất lực.
Tức là không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, còn là người đàn ông hận cô ấy, không yêu cô ấy, việc gì phải tiếc?
Bất lực là Giang Hạ quá yêu Kiều Phàm đó, yêu tới mức mất đi lý trí.
“Là khá không dễ dàng.” Tống Vy day huyệt thái dương.
Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483494/chuong-1202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.