Tống Vy rụt cổ có hơi tê ngứa: “Nhưng em mệt rồi.”
“Vậy em nằm bất động, anh động là được.” Tống Vy ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.
Tống Vy chớp mắt: “Anh thật sự muốn làm?”
“Anh muốn em rồi.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu, trán tì vào trán của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Tống Vy nghe ra, anh thật sự rất muốn cô, dùng lời như này, nói ra sự nhớ nhung của anh dành cho cô trong mấy ngày này.
Mà đối mặt với ý nghĩ của anh, Tống Vy như nào cũng không nhẫn tâm từ chối.
Cô xoay người lại, hai cánh tay ôm lấy cổ anh: “Được thôi, tối nay ở bên anh.”
Tuy quả thật có hơi mệt, nhưng là người đàn ông của cô, đương nhiên phải chiều.
Theo cô thấy, hai bên nam nữ không phải chỉ nên là bên nam bỏ ra, bên nữ cũng phải bỏ ra ngang như vậy.
Hơn nữa bên nam cũng cần sự chiều chuộng và quan tâm của người phụ nữ.
Nghe thấy lời của Tống Vy, khóe miệng của Đường Hạo Tuấn cong lên, dùng mắt thường có thể nhìn thấy anh vui thấy rõ.
Sau đó, Tống Vy buông cổ của anh ra, sau đó túm cà vạt của anh, dùng sức kéo tới trước mặt mình.
Đường Hạo Tuấn rõ ràng không ngờ cô làm như vậy, đầu bị cô kéo xuống trước mặt, cả người đều đơ ra.
“Em...” Môi của Đường Hạo Tuấn mấp máy, vừa muốn nói gì đó, Tống Vy kiễng chân, chủ động hôn lên môi của anh.
Đường Hạo Tuấn sững sờ trợn to mắt, một lúc lâu sau mới hồi lại, cụp mắt nhìn người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483483/chuong-1191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.