Nghe thấy cô ta nói bức ảnh chính là bằng chứng, mọi người lần lượt đứng dậy.
“Xong rồi, bây giờ tôi bắt đầu tin tưởng cô Tống là kẻ ăn cắp ý tưởng, người ta đã đưa ra bằng chứng rồi.”
“Tôi cũng vậy.”
“Không, tôi vẫn không tin, tài hoa của cô Tống, tôi đã nhìn thấy, cô ấy tuyệt đối không thể ăn cắp ý tưởng.”
“Không sai, không sai.”
Có người bắt đầu trở mặt nghiêng về phía Giang Vân Khê, tin tưởng Tống Vy ăn cắp ý tưởng, cũng có người vẫn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu, không tin Tống Vy sao chép ý tưởng.
Tóm lại, tình hình ở hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Người tin Tống Vy sao chép chắc chắn nhiều hơn rất nhiều người tin tưởng không sao chép.
Nên tình hình ở hiện trường, vô cùng bất lợi cho Tống Vy.
Nhưng Tống Vy vẫn không hề hoảng loạn, còn lười biếng dựa vào ghế, yên tĩnh nhìn cảnh tượng náo loạn ở bên dưới.
Giang Vân Khê cứ nghĩ là mình đưa ra được bằng chứng là có thể nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn, sợ hãi của Tống Vy.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên, bình tĩnh kia của Tống Vy, lông mày nhíu chặt lại, trong lòng rất khó chịu.
Chuyện gì đây?
Cô ta đã đưa ra được bằng chứng rồi, tại sao Tống Vy vẫn là cái dáng vẻ kia?
Tống Vy không sợ hãi, không hoảng loạn sao?
Giang Vân Khê luôn cảm thấy dáng vẻ này của Tống Vy rất không tôn trọng cô ta.
Cô ta đã vất vả tìm chứng cứ lâu như vậy, chính là để vạch trần Tống Vy, mà đương sự như Tống Vy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483474/chuong-1182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.