“Cô cái gì mà cô, cô còn có chuyện gì không? Nếu không có thì mau tránh ra, chúng tôi muốn vào trong.” Trần Châu Ánh lườm Giang Vân Khê, giọng điệu mất kiên nhẫn.
Hai tay của Giang Vân Khê siết chặt lại, không có quan tâm Trần Châu Ánh, mà ánh mắt chỉ nhìn vào Tống Vy: “Cô bây giờ không để tôi vào mắt, đợi sau này, tôi sẽ cho cô biết, cái gì gọi là hối hận!”
“Ổ?” Tống Vy nhướn mày: “Cô có ý gì? Tôi sẽ hối hận cái gì.”
Giang Vân Khê cười dương dương tự đắc: “Hiện nay chúng ta như nhau, đều là nhà thiết kế trang phục, tuy cô nổi tiếng sớm hơn tôi, nhưng cuối cùng tôi chắc chắn có thể vượt qua cô, đến lúc đó Hạo Tuấn sẽ biết, tôi mới là người phù hợp nhất với anh ấy, có thể giúp được anh ấy nhất, tôi xem lúc đó, cô liệu có hối hận khi hôm nay không để tôi vào mắt hay không.”
Theo cô ta thấy, Tống Vy có bản lĩnh hơn nữa, có biết thiết kế hơn nữa, cũng chỉ là một con người, không hơn được tác phẩm cô ta ăn cắp của người khác.
Tác phẩm của người khác nhiều chủng loại, phong cách nhiều, cô ta chắc chắn có thể thắng Tống Vy.
Tống Vy nghe thấy lời của Giang Vân Khê, không nhịn được mà bật cười.
Trần Châu Ánh cũng cười, cười ngặt nghẽo: “Trời ạ, Vy Vy, cậu nghe thấy không? Cô ta vậy mà nói cô ta sẽ vượt qua cậu, còn nói sếp Đường sẽ có cái nhìn khác về cô ta!”
Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Tớ nghe thấy rồi, khá nực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483467/chuong-1175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.