Đường Hạo Tuấn nghe thấy giọng nói vui vẻ của vợ mình, cuối cùng nỗi lo trong lòng cũng đã được buông xuống: “Anh còn tưởng là em không thích sự sắp xếp của anh.”
“Đâu có đâu, em thích lắm.” Tống Vy lắc đầu cười nhẹ.
Đường Hạo Tuấn hếch cằm: “Thích là được rồi, có bạn ở cùng em, em sẽ không cô đơn như thế nữa, anh cũng yên tâm hơn.”
“Vâng, cảm ơn chồng.” Tống Vy để điện thoại di động trước mặt, hôn gió một cái.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Em đây là... đang hôn anh?”
“Đúng rồi đó, chỉ là chúng ta không ở bên nhau, cho nên em không hôn anh được, chỉ có thể dùng cách này để hôn thôi.” Tống Vy tiếc nuối rũ vai.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Cách này cũng không tệ, lại hôn cái nữa đi.”
“Hả?” Tống Vy ngẩn người: “Lại hôn thêm cái nữa?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Đúng vậy, anh thích âm thanh mà em vừa mới hôn anh, cho nên lại làm lại lần nữa đi.”
“Không được đâu, đừng có làm khó em.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy liền đỏ lên.
Lúc nãy hôn hôn anh là cô tự nguyện, hơn nữa đó là hành động tự nhiên của một tình yêu sâu sắc.
Nhưng mà nếu như ai đưa ra yêu cầu này với cô, đối với cô mà nói, cô cảm thấy rất xấu hổ, cảm thấy ngại ngùng.
“Cái gì mà làm khó chứ, anh là chồng của em, chẳng lẽ đây là chuyện không nên à?” Đường Hạo Tuấn giả vờ không vui.
Tống Vy khoác tay: “Không có, chỉ là..."
“Được rồi, hôn anh trước đi, những cái khác để một lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483457/chuong-1165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.