Có lẽ Trần Châu Ánh vẫn luôn chờ cuộc điện thoại của cô, cho nên Tống Vy vừa mới gọi tới thì Trần Châu Ánh liền ấn nghe: “Vy Vy.”
“Xin lỗi nha Châu Ánh, tớ ngủ quên mất, cho nên không nghe thấy điện thoại di động kêu.” Tống Vy xoa xoa mi tâm, ngượng ngùng nói.
Trần Châu Ánh cười hắc hắc: “Không sao không sao đâu, tớ không trách cậu, có phải là ngày hôm qua cậu với sếp Đường điên cuồng lắm không hả, cho nên mới ngủ quên.”
“Hả?” Trong nháy mắt, biểu cảm của Tống Vy liền cứng đờ, sau đó mặt liền đỏ bừng lên: “Cậu... cậu nói cái gì vậy?”
“Ha ha, cậu bối rối rồi nè, xem ra là tớ đã nói đúng rồi, hôm qua cậu với sếp Đường rất cuồng nhiệt đúng không, nếu không thì làm sao có thể ngủ đến tận bây giờ, chắc chắn là sếp Đường rất dũng mãnh.” Trần Châu Ánh cười vô cùng nham nhở.
Tống Vy vừa thẹn lại vừa giận, cuối cùng mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi Châu Ánh, nói chuyện chính đi.”
“Chà chà, xấu hổ rồi, thôi được rồi, tớ không nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đây.” Trần Châu Ánh cười cười, sau đó giọng nói trở nên nghiêm túc: “Vy Vy, có phải là cậu muốn tham dự cuộc thi thiết kế trẻ châu Á không, làm ban giám khảo cuộc thi này?”
“Đúng rồi, sao cậu biết thế?” Tống Vy gật đầu, tò mò hỏi.
Trần Châu Ánh trả lời: “Tớ nhìn thấy tên cậu trên danh sách.”
“Danh sách?” Tống Vy sững sờ, sau đó ý thức được chuyện gì đó, cô kinh ngạc hỏi: “Cậu có thể xem danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483454/chuong-1162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.