Cậu nhóc vừa mới khóc, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn liền hoảng loạn vô cùng.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên mà hai người làm ba làm mẹ, nhưng khi một người lần đầu tiên được làm mẹ, đứa nhỏ đều được sinh ra đủ tháng khỏe mạnh, cho nên dù con có khóc thì cũng sẽ không hoảng loạn như thế, chỉ cảm thấy rằng có phải là đứa nhỏ đói bụng rồi, hoặc là đi nặng.
Nhưng mà An An thì khác, An An sinh non nên sức khỏe không tốt, một khi khóc, điều đầu tiên khiến cho người khác nghĩ đến đó chính là không phải An An đói bụng hoặc đi nặng, mà là có phải khó chịu ở đâu đó, cho nên Tống Vy mới hốt hoảng như thế.
Mà sự hoảng loạn của Đường Hạo Tuấn lại không giống, anh chưa từng trải nghiệm khoảng thời gian lúc Hải Dương và Dĩnh Nhi nhỏ như thế, cho nên anh cũng không biết tại sao An An lại khóc.
Nhưng mà lý trí anh còn đó, anh vội vàng nhấn nút khẩn cấp.
Rất nhanh, bác sĩ và y tá đã chạy đến.
Tống Vy nắm chặt lấy tay bác sĩ Triệu: “Bác sĩ Triệu, làm phiền ông xem xem An An sao vậy, sao nó lại khóc.”
“Được rồi được rồi, để tôi xem thử, mợ chủ đừng có hoảng loạn.” Bác sĩ Triệu trấn an Tống Vy vài câu thì liền rút tay ra quan sát tình huống của An An.
Đường Hạo Tuấn đỡ Tống Vy: “Được rồi, em bình tĩnh đã, đừng hoảng hốt, An An không có chuyện gì đâu.”
Tống Vy cắn môi: “Hạo Tuấn, anh có biết không, đối với em mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483452/chuong-1160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.