"Ý gần như là vậy đó." Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy thở dài: "Như vậy cũng tốt, chí ít Hạ có một đứa con, một chứng minh cho tình yêu của cậu ấy dành cho Phàm, hơn nữa chứng minh tình cảm của cậu ấy trao đi cũng được đáp lại."
"Nhưng như vậy, sợ là cô ấy sẽ không thể giải thích với bên Kiều Phàm được." Đường Hạo Tuấn nhìn cô.
Tống Vy biết ý của anh: "Ý anh là sau khi Phàm phát hiện Hạ có thai, có thể sẽ kêu Hạ phá thai sao?"
"Kiều Phàm không yêu Giang Hạ, làm sao có thể cho cô ấy mang thai được, khả năng Kiều Phàm sẽ làm điều này là rất cao." Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy cắn môi: "Thật ra Hạ cũng biết chuyện này, nhưng em nghĩ, nếu cậu ấy đã quyết định giữ lại đứa nhỏ, vậy thì chắc chắn cậu ấy biết nên làm sao để tránh Phàm phát hiện ra mình đang mang thai."
"Vậy sao? Vậy thì không cần lo nữa." Đường Hạo Tuấn lại dán mắt vào điện thoại.
Tống Vy gật đầu, không nói gì nữa.
Đúng là không cần lo nữa, bởi vì cũng chả có cách gì để lo.
Chuyện này là chuyện riêng tư của Hạ, cô không thể can dự quá nhiều được, mọi thứ đều phụ thuộc vào bản thân Hạ.
Tất nhiên, khi Hạ gặp khó khăn, cô có thể ra tay giúp đỡ.
Rất nhanh, đã đến khách sạn.
Do kẹt xe trên đường một lúc, khi trở về khách sạn cũng đã mười hai giờ.
Hai đứa trẻ đã ngủ gật khi đang ngồi trên xe.
Sau khi xuống xe, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483445/chuong-1153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.