Lời này khiến mọi người không thể phản bác.
Ba Giang mẹ Giang do dự vài giây, cuối cùng gật đầu.
"Cậu Đường nói phải, chuyện này cứ để Hạ tỉnh lại rồi tự mình quyết định." Ba Giang thở dài, sống lưng càng thêm gù hơn.
Có lẽ Hạ sẽ không có ý định tự tử nữa khi biết mình có thai.
Phải, tiếp tục tự tử.
Nếu Hạ thực sự tự tử vì muốn giải quyết ân oán giữa nhà họ Giang và nhà họ Kiều, thì nếu lần này không chết thành, Hạ chắc chắn sẽ nghĩ cách tự sát lần nữa.
Vì đó cũng là suy nghĩ của đôi vợ chồng già.
Vì vậy, sự xuất hiện của đứa trẻ này có thể là hy vọng duy nhất để cứu Hạ.
Mẹ Giang cũng nghẹn ngào ậm ừ một tiếng: "Được."
Sau đó, tất cả mọi người đều không nói gì nữa, nhìn Giang Hạ chìm vào yên lặng.
Không biết đã qua bao lâu, ba Giang nhìn Tống Vy: "Vy Vy à, các cháu về chỗ ở trước đi, hôm nay đến thăm Hạ đã làm phiền mấy cháu rồi, mốt rồi tới."
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, sau đó lại nhìn về phía hai đứa trẻ, nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt của hai đứa nhỏ, liền gật đầu nói: "Được, vậy chú và dì ơi, chúng cháu về khách sạn trước, sau khi ổn định, buổi tối lại tới."
"Ừm."Ba mẹ Giang đáp.
Tống Vy quay đầu về phía Đường Hạo Tuấn: "Đi thôi chồng."
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, một tay nắm tay Dĩnh Nhi, một tay nắm tay cô đi về phía cửa.
Tống Hải Dương đương nhiên là do Tống Vy nắm tay rồi.
Cả gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483441/chuong-1149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.