“Cậu cảm thấy tôi sẽ nói đùa với cậu sao?” Đường Hạo Tuấn cau mày nhìn anh ta với vẻ mặt không hài lòng.
Trình Hiệp vội xua tay: “Không phải, tôi chỉ ngạc nhiên nên nhất thời không thể tin được thôi. Nhưng tại sao cô ấy lại tự sát? Cô ấy đã chết rồi sao?”
“Cô ấy vẫn còn sống, ba mẹ cô ấy phát hiện sớm nên cấp cứu kịp thời.” Đường Hạo Tuấn bước vào thang máy rồi nói.
Trình Hiệp thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi, nếu cô Giang xảy ra chuyện, bà chủ nhất định sẽ suy sụp.”
Đường Hạo Tuấn từ chối cho ý kiến.
Tống Vy đã có chút suy sụp rồi.
Vừa nãy anh nghe thấy giọng nói của Tống Vy rất bất thường.
Anh nghĩ, lúc Tống Vy nghe tin Giang Hạ tự sát chắc chắn xém ngất xỉu.
“Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta đi đâu? Chúng ta đi thăm cô Giang sao?” Trình Hiệp hỏi.
Hỏi như vậy thôi nhưng trong lòng đã chắc chắn sẽ đi thăm Giang Hạ.
Nếu không thì sao tổng giám đốc nghe tin cô Giang xảy ra chuyện liền tạm dừng cuộc họp.
Nên biết rằng cuộc họp này dự kiến sẽ kéo dài hai tiếng đồng hồ, mà bây giờ mới được một tiếng.
Cho nên anh ta không nghĩ ra sẽ đi đâu khác ngoại trừ thăm cô Giang.
Quả nhiên suy đoán của Trình Hiệp rất nhanh đã được chứng thực, Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm nói: “Ừm, tôi đi thăm cô ấy, cô ấy đã giúp đỡ vợ chồng tôi và hai đứa con tôi rất nhiều, nên tôi phải đi.”
“Đúng thật là vậy.” Trình Hiệp gật đầu.
“Thông báo bên sân bay rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483437/chuong-1145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.