Chương trước
Chương sau
Không ngờ vào lúc này, một người thích Giang Hạ lại bất ngờ xuất hiện.
Chẳng lẽ Giang Hạ dạo gần đây cứ lạ lạ có liên quan đến người này sao?
Chung quy, theo lời mẹ Giang thì người này là hàng xóm của nhà họ Giang hai mươi năm trước, hai mươi năm trước Giang Hạ có bao lớn chứ, mới sáu tuổi.
Như vậy Tô Cẩm Thành có lẽ cũng không quá lớn tuổi, nhiều nhất là mười tuổi, một cậu bé mười tuổi hiểu được tình cảm là gì sao?
Hơn nữa, hai gia đình đã không liên lạc 20 năm, Giang Hạ và Tô Cẩm Thành đã 20 năm không gặp nhau, liệu Tô Cẩm Thành có thực sự thích Giang Hạ?
Cho dù là trưởng thành sớm, mới mười tuổi đã biết yêu đương là gì, còn thích Giang Hạ nữa, vậy tại sao không đến tìm Giang Hạ sớm hơn, mà tới tận sau hai mươi năm mới tới?
Hơn nữa, thời điểm người này đến lại trùng hợp với sự bất thường của Giang Hạ, nên rất có thể sự kỳ lạ của Giang Hạ có liên quan đến người tên Tô Cẩm Thành này.
Nghĩ đến đây, Tống Vy khẽ cắn môi, trong lòng hơi đề cao cảnh giác đối với người tên Tô Cẩm Thành còn chưa gặp mặt kia, nhưng cô nhanh chóng giấu đi sự cảnh giác này.
Dù gì thì mẹ Giang cũng ở đây, mà thấy khi mẹ Giang nhắc đến Tô Cẩm Thành thì vẻ mặt rất vui mừng, rõ ràng là mẹ Giang thích tên Tô Cẩm Thành kia và mong rằng Tô Cẩm Thành và Giang Hạ sẽ ở bên nhau.

Nếu cô thể hiện sự cảnh giác đối với Tô Cẩm Thành, điều này sẽ khiến mẹ Giang không vui.
“Đúng rồi, dì à, Giang Hạ và anh Tô kia đã ra ngoài bao lâu rồi?” Tống Vy nhấp một ngụm trà hỏi.
Mẹ Giang đáp: “Ra ngoài cũng được một lúc rồi.”
“Vậy buổi trưa có về ăn cơm không ạ?”
“Có chứ.” Mẹ Giang gật đầu cười, sau đó nói: “Còn Vy Vy, con không được về đâu đấy, ở lại đây ăn cơm, dì bảo chú xuống bếp trổ tài.”
“Dạ.” Tống Vy hai mắt sáng lên, đồng ý ngay.
Mặc dù nhà họ Giang bình thường đều do mẹ Giang nấu ăn.
Nhưng người nấu ăn ngon nhất là ba Giang.
Bởi vì trước đây ba Giang là một đầu bếp, chú ấy còn đã thi đậu chứng chỉ đầu bếp cấp một nữa.
Khi ở nước ngoài, cô đã ăn rất nhiều đồ ăn do ba Giang làm, nhưng từ khi trở về, cô chưa được ăn lại.
Bây giờ nghe mẹ Giang nhắc đến, cô không khỏi ứa nước miếng.
Nhìn thấy bộ dạng chờ mong của Tống Vy, mẹ Giang cười ha hả nói: “Vy Vy muốn ăn món gì, lát nữa dì sẽ bảo chú của con đi mua.”
“Vậy con không khách khí nữa đâu.” Tống Vy nói ra tên hai món.
Ba Giang bưng hoa quả vừa gọt từ trong bếp ra, vừa đặt trái cây trước mặt Tống Vy.
Mẹ Giang liền dặn ông: “Ông này, nhanh đi mua ít thức ăn, lát nữa trổ tài cho Vy Vy xem.”
“Được được được.” Ba Giang vui vẻ đồng ý.
Tuy rằng ông không thích nấu ăn, từ việc bình thường để mẹ Giang nấu ăn là có thể thấy được.
Nhưng chỉ cần nhà có khách là ông vui vẻ xuống bếp ngay.
Kia kìa, ngay sau khi ba Giang cầm lấy tiền đi chợ mẹ Giang đưa, thì ông vui vẻ đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại có mẹ Giang và Tống Vy.
Mẹ Giang hỏi về tình hình của Tống Vy trước khi trở về nước.
Ngoại ngừ những khó khăn, nguy hiểm mà cô đã trải qua, những chuyện khác Tống Vy không giấu giếm gì.
Khi mẹ Giang nghe tin cô sinh con thứ 3 nhưng tình trạng của đứa bé không tốt lắm, tới giờ vẫn nằm trong lồng ấp thì liền cảm thấy bùi ngùi.
“Bất giác, đã gần một năm kể từ khi Mộng qua đời.” Mẹ Giang nói.
Khi Tống Vy nghe bà ấy nhắc đến mẹ mình, đôi mắt cô lập tức trầm xuống: “Dạ vâng.”
“Nếu Mộng vẫn còn sống, hẳn bây giờ sẽ rất hạnh phúc khi có thêm một đứa cháu trai nữa. Chỉ tiếc là.” Mẹ Giang lắc đầu với một nụ cười gượng gạo.
Mặc dù bà và Lưu Mộng quen nhau được mới chỉ vài năm nhưng mối quan hệ của họ rất tốt, không ngoa khi nói rằng họ là bạn thân của nhau.
Vì vậy, lúc đầu khi biết tin Lưu Mộng qua đời, bà sao cũng không thể tin được, mãi cho đến khi tham gia xong tang lễ về, bà mới hoàn toàn chấp nhận rằng Lưu Mộng đã thực sự ra đi.
Mà bà cũng vì sự ra đi của bạn thân mình mà ốm nặng một trận.
“Dì nói đúng, khi Hải Dương và Dĩnh Nhi còn nhỏ, chúng được mẹ con nuôi nấng. Bà ấy rất thích trẻ con. Để chăm sóc Hải Dương và Dĩnh Nhi, bà ấy đã từ bỏ ý định đi du lịch. Dì biết đấy, mẹ con thích đi du lịch nhất, mãi cho đến khi Dĩnh Nhi và Hải Dương lớn hơn và biết đi, bà ấy mới đi du lịch lại, vì vậy nếu mẹ con không mất thì An An nhất định cũng sẽ được mẹ con chăm sóc như vậy.” Tống Vy thở dài.
Mặc dù đã gần một năm kể từ khi mẹ cô qua đời, cô cũng đã hết đau buồn.
Nhưng mỗi khi nhắc đến mẹ, cô vẫn thấy khó chịu, lòng vẫn nhói đau.
“Tất cả đều là lỗi của ông bố và bà mẹ kế không biết xấu hổ của con.” Mẹ Giang hừ lạnh.
Tống Vy cau mày, trong mắt hiện lên chút chán ghét: “Đúng thế, Tô Thu đẩy mẹ con xuống lầu, Tống Huy Khanh đã giúp Tô Thu bao che, nên cuối cùng bọn họ cũng phải trả giá, Tô Thu bị xử tử, còn Tống Huy Khanh thì cuối cùng cũng chết không yên.”
Tuy rằng cô đã tha thứ cho Tống Huy Khanh, dù sao thì nghĩa tử là nghĩa tận.
Nhưng trong lòng cô vẫn không vơi đi sự chán ghét đối với Tống Huy Khanh, và cũng sẽ không buông bỏ nó.
Không đứa con nào lại thích một người cha như vậy.
“Đó là do họ đáng đời. Làm chồng cũ mà lại ngoại tình trong khi còn hôn nhân, đuổi vợ cũ tay trắng ra khỏi nhà, còn đuổi hai đứa con do vợ cũ sinh ra khỏi nhà nữa, đón người tình và đứa con gái ngoài giá thú về. Hừ kết quả thì sao chứ, ả tình nhân hoàn toàn không yêu ông ta, còn cắm sừng ông ta nữa. Ngay cả đứa con gái ngoài giá thú mà ông ta cưng chiều cũng không phải con ông ta mà hai đứa bị đuổi đi mới là con ông ta. Đây chính là báo ứng.” Mẹ Giang khoái chí vỗ đùi.
Tống Vy vén tóc: “Được rồi dì ạ, đừng nói mấy chuyện này nữa, ảnh hưởng tâm trạng chúng ta. Thử bộ quần áo con mua cho dì xem thế nào?”
Nói rồi cô đứng dậy, cầm túi quần áo lên, mở túi lấy bộ đồ ra cho mẹ Giang mặc thử.
Mẹ Giang mặc dù có chút ngại nhưng vẫn không muốn khiến Tống Vy thất vọng, bà đặt tách trà xuống, đứng dậy bắt đầu thử quần áo.
May mà mấy đồ phải thử đều là áo khoác, không cần phải quay về phòng, một già một trẻ ở đây tíu tít thử quần áo.
Đúng lúc này, cửa phòng khách đột nhiên mở ra, ngoài cửa truyền đến giọng nói của một nam một nữ: “Anh Cẩm Thành, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.”
“Không có gì.” Người đàn ông nhẹ nhàng đáp.
Giọng của người đàn ông mà Tống Vy nghe có vẻ xa lạ, cô chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng giọng của người phụ nữ thì Tống Vy lại rất quen thuộc, đó là Giang Hạ.
Cô ngừng động tác cài cúc áo cho mẹ Giang, quay đầu nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy Giang Hạ bước vào, đang cúi đầu xuống thay giày.
Và đằng sau cô, là một người đàn ông cao lớn và đẹp trai.
Người đàn ông híp mắt cười nhìn Giang Hạ, trong mắt hiện lên sự trìu mến.
Điều này làm cho Tống Vy sửng sốt một hồi.
Người này, vừa rồi Giang Hạ gọi anh ta là anh Cẩm Thành, vậy chắc hẳn là Tô Cẩm Thành mà mẹ Giang nói.
Mới vừa nãy cô đoán có thể Tô Cẩm Thành không yêu Giang Hạ, nếu không sẽ không thể không tới tìm Giang Hạ suốt 20 năm.
Nhưng bây giờ nhìn thấy tình cảm sâu đậm của Tô Cẩm Thành dành cho Giang Hạ, cô đột nhiên có chút hoang mang.
Chẳng lẽ cô đoán sai, người này rất yêu Giang Hạ?
Hay là, kỹ năng diễn xuất của người này quá tốt nên luôn tỏ ra yêu Giang Hạ sâu đậm?
Nếu thật là vậy thì người này có hơi đáng sợ.
Nhưng cô hy vọng rằng tốt hơn hết là không phải như vậy.
Bởi vì Giang Hạ rất yêu Kiều Phàm, mặc dù trước đó cô ấy nói rằng cô ấy đã buông bỏ tình cảm của mình với Kiều Phàm, nhưng cô có thể nhận ra mặc dù Giang Hạ rất ít khi liên lạc với Kiều Phàm và cố gắng không nhắc đến Kiều Phàm, nhưng tình cảm của Giang Hạ đối với Kiều Phàm chưa bao giờ thay đổi, chỉ là chúng được cất giữ ở nơi sâu nhất của trái tim, không để một ai khác có thể nhìn thấy chúng.
Có lẽ nhiều khi ở một mình giữa đêm khuya, Giang Hạ sẽ lấy cái tình cảm đó ra.
Cô hiểu rõ hơn ai hết Giang Hạ yêu Kiều Phàm đến nhường nào, và Giang Hạ đã đau đớn như thế nào trong mối quan hệ bất bình đẳng này.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.