Chương trước
Chương sau
Mạnh Ngọc bị lời nói của anh dọa cho sợ hết hồn, sau đó nhận ra điều gì đó, lắc đầu nói: "Cậu hiểu lầm rồi Hạo Tuấn, tôi không có ý này." "Không có ý này, vậy cậu có thể nói cho tới biết bộ quần áo này là có ý gì không?" Đôi môi mỏng, lạnh lùng của Đường Hạo Tuấn khẽ giật.
Mạnh Ngọc nhìn xuống bộ quần áo trên người, cười khổ: "Mặc bộ quần áo này chỉ là nguyện vọng của tôi, trước kia chẳng phải tôi đã hẹn hò với Giai Nhi một tháng sao? Khi đó, tôi nghĩ Giai Nhi thật lòng muốn ở bên cạnh tôi, tôi đã rất hạnh phúc, từng hứa sẽ cho cô ấy một đám cưới thật hoành tráng, và cô ấy cũng đã đồng ý."
"Lâm Giai Nhi đồng ý?" Chuyện này khiến Đường Hạo Tuấn không khỏi ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, Đường Hạo Tuấn nghĩ đến việc người Lâm Giai Nhi yêu chính là Mạnh Ngọc, sự ngạc nhiên kia lập tức lắng xuống.

Sợ rằng khi đó Lâm Giai Nhi đã yêu Mạnh Ngọc rồi, nếu không đã không thể đồng ý. Chỉ là chính Lâm Giai Nhi không biết mình đã yêu Mạnh Ngọc.
"Đúng vậy, Giai Nhi đã đồng ý, cho nên từ hôm đó, tôi đã chuẩn bị nhẫn cưới và những thứ khác" Mạnh Ngọc lại ngồi xuống, nói: "Tôi muốn tạo bất ngờ cho Giai Nhi, nên đã đặc biệt bay sang Ý, tìm một nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng thiết kế váy cưới cho
Giai Nhi, ngoài ra tôi còn tìm một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, thiết kế nhẫn cho Giai Nhi. Ban đầu tôi định đợi đến khi chuẩn bị xong nhẫn và váy cưới rồi mới cầu hôn cô ấy."
"Sau đó thì sao?" Đường Hạo Tuấn cũng ngồi xuống bên cạnh anh ta. Mạnh Ngọc ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, hít vào một hơi: "Sau đó, váy cưới và nhẫn còn chưa thiết kế xong, Giai Nhi đã đề nghị chia tay, vì vậy, chuyện váy cưới và nhẫn, tôi vẫn giữ bí mật, chưa từng nói với Giai Nhi, cũng chưa nói với người nào khác, cho nên, cậu và những người khác cũng không biết tôi đã chuẩn bị những thứ này"
Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm, không nói thêm nữa. Nhưng Mạnh Ngọc coi anh như một người biết lắng nghe, không dừng lại mà tiếp tục nói: "Bây giờ Giai Nhi đã qua đời, tôi muốn tặng váy cưới và chiếc nhẫn mà mình đã chuẩn bị cho cô ấy, coi như hoàn thành tâm nguyện của tôi là cưới cô ấy, đồng thời từ đây sẽ cắt đứt quan hệ giữa tôi và cô ấy"
"Vậy là cậu không có ý định làm minh hôn với cô ta, sau đó chết vì tình?" Đường Hạo Tuấn liếc nhìn anh ta.
Mạnh Ngọc mỉm cười: "Sao có thể thể được, tôi đã nói rồi mà, tôi đã vượt qua chuyện đó rồi, tự nhiên sẽ không có những suy nghĩ như vậy nữa, tôi chỉ đưa cho Giai Nhi những thứ nên đưa, từ nay về sau, chỗ của tôi không còn đồ của Giai Nhi nữa, như vậy cũng tốt."
Đường Hạo Tuấn a lên một tiếng: "Chỉ mong thật sự là như vậy." "Yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đâu, nếu không thì thật có lỗi với ba mẹ, cho nên Hạo Tuấn, cảm ơn cậu đã quan tâm tới tôi, cũng cảm ơn cậu vì sợ tôi tự sát mà đặc biệt đi chuyến này" Mạnh Ngọc nhìn anh, nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Đường Hạo Tuấn trầm mặt xuống: "Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không quan tâm cậu, cũng không vì cậu mà đi chuyến này" "Ồ? Vậy sao cậu lại tới đây, chẳng lẽ đến để tản bộ?"
Mạnh Ngọc trêu chọc. Đường Hạo Tuấn hừ một tiếng: "Tôi chỉ đi ngang qua thôi."
Mạnh Ngọc cười vui vẻ: "Được rồi được rồi, cứ coi như là cậu đi ngang qua đi." Bạn tốt là kẻ kiêu ngạo, anh ta cũng không vạch trần nữa. Đường Hạo Tuấn liếc nhìn anh ta, cũng không nói gì. Một lúc sau, Mạnh Ngọc đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nghiêng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn: "Đúng rồi, sau này chúng ta vẫn là bạn chứ?"
Đường Hạo Tuấn cau mày: "Không phải" Nghe vậy, sự mong chờ trên mặt Mạnh Ngọc từ từ tan biến, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt, cuối cùng cúi đầu cười khổ: "Được rồi, tôi còn tưởng cậu đã tha thứ cho tôi, không trách tôi nữa, là tôi suy nghĩ nhiều rồi."
Đường Hạo Tuấn mím môi: "Chúng ta không thể quay lại làm bạn thân chí cốt như trước kia, nhưng bạn bè bình thường thì tôi vẫn có thể để dành cho cậu một chỗ.
Hai mắt Mạnh Ngọc sáng lên, nụ cười trên mặt cũng tươi hơn hẳn: "Vậy thì tốt quá."
Mặc dù bạn bè bình thường không bằng trước đây nhưng sau khi anh ta phản bội Hạo Tuần mà Hạo Tuấn vẫn sẵn lòng coi anh ta như một người bạn bình thường.
Như vậy anh ta đã rất hài lòng, rất hạnh phúc rồi.
Trong lúc hai người nói chuyện, cửa phòng trang điểm mở ra, thợ trang điểm bước ra, tháo khẩu trang, gật đầu với Mạnh Ngọc: "Bác sĩ Mạnh, xong rồi, anh có thể đến lò hỏa táng chờ."
"Cảm ơn" Mạnh Ngọc gật đầu. Sau đó, anh ta cùng Đường Hạo Tuấn, Trình Tây đến lò hỏa táng.
Chẳng mấy chốc, Lâm Giai Nhi đã được đẩy qua, trên người mặc bộ váy cưới xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, nếu không phải cô ta thực sự đã chết, người ta còn tưởng rằng cô ta đang ngủ.
Mạnh Ngọc không bước tới, chỉ đứng cùng Đường Hạo Tuấn, nhìn nhân viên đặt Lâm Giai Nhi lên khu vực hỏa táng. Thông thường, khi hỏa táng thi thể người ta không được mặc quần áo hay mang bất cứ đồ trang sức nào. Nhưng đương nhiên, chỉ cần có tiền thì cũng có ngoại lệ, lúc thu dọn sau hỏa táng, chỉ cần đưa tiền là được.
Do đó, khi Lâm Giai Nhi được đẩy đến, cửa lò hỏa táng đóng lại. Trong giây tiếp theo, nhân viên bấm nút gì đó, Mạnh Ngọc nhìn thấy ngọn lửa bốc lên trong lò.
Hốc mắt Mạnh Ngọc ươn ướt.
Trong khi đó, Đường Hạo Tuấn vẫn không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Giai Nhi bị hỏa táng, trong mắt không có một tia cảm xúc, dường như người bị hỏa táng không phải người em gái khi xưa của anh, cũng không phải kẻ thù, chỉ là một món đồ
chơi trẻ con không đáng để ý.
"Hạo Tuấn, cậu biết không? Thật ra tôi đã nhìn thấy Giai Nhi ra đời." Mạnh Ngọc bỗng lên tiếng. Đường Hạo Tuấn nhướng mày: "Cậu nhìn thấy Lâm Giai Nhi ra đời?"
Anh thật sự không biết chuyện này. Mạnh Ngọc gật đầu: "Đúng vậy, tôi hơn Giai Nhi bốn tuổi, một lần, khi tôi đến bệnh viện chơi, tình cờ gặp mẹ của Giai Nhi bị
khó sinh, đang được đưa vào phòng sinh, nhưng lúc đó lại rơi vào đúng thời gian nghỉ ngơi của bác sĩ phụ trách ca mổ nên ba tôi thay người ta mổ đẻ cho mẹ của Giai Nhi, mà tôi bởi vì ham chơi nên lẻn vào phòng sinh, sau đó nhìn thấy Giai Nhi ra đời."
Nói đến đây, anh ta dừng lại một lát, dường như trong lòng đang dâng lên một cảm xúc gì đó.
Sau một vài giây, anh ta hít một hơi, nói tiếp: "Tôi nhìn Giai Nhi ra đời cho nên mới có tình cảm sâu đậm với cô ấy như vậy, bởi vì đối với tôi, Giai Nhi không giống những người khác, cô ấy là sinh mạng đầu tiên ra đời tôi nhìn thấy được, tôi chọn làm bác
sĩ giống như ba mình cũng bởi vì sự ra đời của Giai Nhi đã khiến tôi hiểu được vẻ đẹp của sinh mạng và y học"
"Chỉ là người mà cậu nhìn thấy lúc ra đời là một con ác quỷ." Đường Hạo Tuấn không chút lưu tình đả kích anh ta. Nhắc tới cũng thật buồn cười, một thiên thần áo trắng chính mắt nhìn thấy ác quỷ ra đời, không chỉ cứu được ác quỷ mà còn yêu ác quỷ.
Chuyện này chẳng phải rất buồn cười sao? Nghe thấy Đường Hạo Tuấn dùng từ "ác quỷ" để miêu tả Lâm Giai Nhi, Mạnh Ngọc cũng không có phản ứng gì lớn. Bởi vì đây là một sự thật không thể chối cãi, Giai Nhi chính là một con ác quỷ.
Kỳ thực, anh ta cũng từng nghĩ tới, nếu như ban đầu biết mình đang chứng kiến một con ác quỷ ra đời, anh ta chắc chắn sẽ không yêu con ác quỷ này.
Nhưng nghĩ vậy cũng chẳng ích gì. Mọi thứ không thể quay lại như trước.
"Đúng vậy, Giai Nhi là một con ác quỷ, tôi đã chứng kiến khoảnh khắc ác quỷ đến với thế giới này, bây giờ lại tự mình đưa tiễn ác quỷ, tôi nghĩ, đây chính là luật nhân quả." Mạnh Ngọc nhìn ngọn lửa bao trùm lên toàn bộ cơ thể của Lâm Giai Nhi, nơi khóe miệng xuất hiện một nụ cười thư thái.
Đường Hạo Tuấn thấy anh ta thật sự đã buông bỏ tình cảm với Lâm Giai Nhi, môi mỏng hơi mấp máy, anh nói: "Còn có một chuyện, tôi vẫn chưa nói với cậu."
"Chuyện gì?" Mạnh Ngọc nghi ngờ quay lại nhìn anh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.