Vừa nghĩ lại, mẹ Giang mới nhớ ra gì đó, bà trợn to mắt: “Có thật.”
Nghe tới đây, Tống Vy lập tức thẳng người lên: “Di, là gì ạ?”.
“Thực ra cũng không tính là chuyện gì bất thường nhưng mấy ngày nay, chỉ cần rảnh là con bé sẽ ngồi ngẩn người trên sofa, còn không là ngồi ngẩn người trong phòng. Nếu không ngần người thì nó sẽ ra ngoài mua đồ, mua cho bọn dì rất nhiều loại quần áo các kiểu. Tuy mấy lần trước Giang Hạ quay về cũng mua đồ cho dì chú nhưng không có lần nào nhiều như lần này, nhiều tới mức một năm tới chú và dì đều không cần mua quần áo mới luôn” Mẹ Giang nói.
Lông mày của Tổng Vy nhíu chặt: “Vậy thì cũng hơi lạ thật. dì ơi, có phải gần đây trong nhà xảy ra chuyện gì đó nên Giang Hạ mới làm thế không?”
Mẹ Giang lắc đầu: “Không có, trong nhà chẳng có chuyện gì cả”
“Vậy đúng là kỳ lạ" Tống Vy thì thào.
Mẹ Giang lại nhìn về phía phòng Giang Hạ: “Hay là thế này đi Vy Vy, để dì đi hỏi Giang Hạ thử con bé đang có tâm sự gì. Nếu có thì dì sẽ gọi lại cho con, con thấy sao?” Cách này không tệ. Giang Hạ không nói với cô vì cảm thấy cô sẽ không giúp được gì. Nhưng khi bị mẹ hỏi thì biết đâu Giang Hạ sẽ nói ra.
“Được ạ, con xin nhờ cả vào dì, nhất định dì phải hỏi rõ đấy ạ, con thật sự rất lo cho cậu ấy” Tổng Vy nói.
Mẹ Giang gật đầu: “Được rồi, dì nhất định sẽ làm thế, vậy dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483407/chuong-1115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.