Chương trước
Chương sau
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Là chuyện của nhà họ Cố, nói ra cũng khéo, khi Lâm Giai Nhi còn sống, nhà họ Cố rõ ràng đều gặp phải nguy cơ, chỉ cần có người vừa ra tay thì tuyệt đối sẽ sụp đổ, tuy nhiên bất luận nhà họ Trương ra tay như nào, nhà họ Cố vẫn tồn tại một cách ngoan cường, mãi tới bây giờ Lâm Giai Nhi vừa tự sát không lâu, bên phía nhà họ Trương truyền tới tin tức, nhà họ Cố tự sụp đổ rồi, bây giờ nhà họ Cố đã hoàn toàn rớt đài, ông Cổ và các con trai của ông ta, cũng hoàn toàn bị phía trên điều tra” Trình Hiệp cảm khái nói.
Nhà họ Cố vốn không có thù với nhà họ Đường. Tuy nhiên ông cụ của nhà họ Cố lại là ông cố ngoại của Lâm Giai Nhi.
Hai lần tính kế mưu sát Tống Vy của Lâm Giai Nhi trước đó, Đường Hạo Tuấn nhờ nhà họ Cố giúp đỡ điều tra hung thủ, không ngờ sau khi nhà họ Cổ tra ra là Lâm Giai Nhi thì bao che cho Lâm Giai Nhi, hơn nữa đẩy Trần Nhã Nhã gánh tội.

Đương nhiên, chỉ dựa vào điều này, Đường Hạo Tuấn sẽ không để nhà họ Trương đối phó nhà họ Cố cũng là thế gia quý tộc, nhưng ai kêu về sau sự thật Lâm Giai Nhi giết hại ba mẹ của anh bại lộ. Cho nên nhà họ Cố bao che Lâm Giai Nhi, không đơn giản là bao che hung thủ tính kế mưu sát Tổng Vy, cũng là bao che hung thủ giết hại ba mẹ của anh, nhà họ Cố và Lâm Giai Nhi là một bọn, vậy đương nhiên chính là kẻ địch của Đường Hạo Tuấn, cho nên anh mới hoàn toàn hận nhà họ Cố, mới hợp tác với nhà họ Trương, để nhà họ Trương đi phá hủy nhà họ Cố.
Hiện nay mấy tháng trôi qua, nhà họ Cố, cuối cùng cũng rớt đài rồi.
Tống Vy nghe thấy lời của Trình Hiệp, ngạc nhiên nói: “Huyền học như vậy sao? Lâm Giai Nhi vừa chết, nhà họ Trương còn chưa ra tay thì nhà họ Cố tự mình xong đời rồi, nghe sao cũng thấy rất huyền học”
Trình Hiệp mỉm cười giải thích: “Nói ra thì chuyện này quả thật có chút khó tin, cho nên bên phía nhà họ Trương đưa ra một lời giải thích, khi Lâm Giai Nhi bé thì có đại sự coi số cho Lâm Giai Nhi, chỉ cần Lâm Giai Nhi còn sống thì có thể vượng nhà họ Cố, cho nên
ông cụ Cố mới rất thích đứa cháu cố cách ba đời như Lâm Giai Nhi”
“Thì ra là như vậy, như thế thì thật sự đúng như lời phán của đại sư, Lâm Giai Nhi sống, cho nên nhà họ Cố cho dù bị chèn ép, cũng tồn tại một cách thoi thóp, bây giờ Lâm Giai Nhi vừa chết, nhà họ Cố đương nhiên sẽ sụp đổ” Tống Vy tấm tắc hai tiếng.
Thật không ngờ, trên đời còn có chuyện thần kỳ như vậy. “Ông cụ Cố biết Lâm Giai Nhi giết cháu gái ngoại của mình không?” Đường Hạo Tuấn bỗng nheo mắt hỏi.
Cháu gái ngoại của ông cụ Cô cũng chính là mẹ của Lâm Giai Nhi.
Trình Hiệp gật đầu: “Theo những gì nhà họ Trương nói, ông cụ Cô luôn biết, có điều ông cụ Cố vốn có mấy đứa cháu gái ngoại, mẹ của Lâm Giai Nhi không phải là đứa cháu ông ta thích, nếu không phải có Lâm Giai Nhi, bà Lâm sớm đã bị ông cụ Cố quên lãng rồi, cho nên ông cụ Cố đối với việc bà Lâm bị Lâm Giai Nhi giết, ngoài kinh ngạc ra thì còn sắp xếp chiêu sau cho Lâm Giai Nhi, loại bỏ một vài chứng cứ”
“Trời ạ, đây còn là con người sao? Cháu gái ngoại của mình bị giết, vậy mà...” “Chuyện này không có gì phải ngạc nhiên cả, ông cụ Cố vốn chính là người theo chủ nghĩa lợi ích, không có tình cảm gì với cháu gái ngoại như bà Lâm, cho nên so với một đứa cháu gái ngoại không có tình cảm và một đứa cháu cố có thể vượng nhà họ Cố, ông ta sẽ chọn ai đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy gật đầu: "Em hiểu, chỉ là em vẫn cảm thấy người như vậy, quá đáng sợ rồi” “Đúng là đáng sợ, người như ông cụ Cố này, ở trong giới không ít gặp” Đường Hạo Tuấn nói. Tống Vy cảm khái: “Bà Lâm có một ông ngoại như vậy, thật là đáng buồn”. “Yên tâm, chúng ta sẽ không là ông bà ngoại như vậy? Đường Hạo Tuấn nắm tay của Tống Vy, dịu dàng nói. Tống Vy dở khóc dở cười: “Ông bà ngoại? Dĩnh Nhi giờ mới bao nhiêu tuổi, còn sớm lắm đó!” “Nói cũng đúng” Đường Hạo Tuấn mỉm cười. Tống Vy sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, người của nhà họ Cố, về sau sẽ có kết cục gì?”
Trình Hiệp trả lời: “Ông cụ Cố tuổi tác đã cao, chắc kết cục sẽ không quá thảm, nhiều nhất chỉ là bị phía trên đưa vào viện dưỡng lão, dù sao khi ông cụ Cố còn trẻ, cũng coi như là một vị quan tốt, về sau thời gian ở trên quan trường càng lâu mới dần dần trở nên
hám lợi, phía trên sẽ nể tình công lao trước kia của ông cụ Cố, khoan hồng đối với ông ta”
“Vậy những người khác thì sao?” Tống Vy tò mò.
“Những người khác, nhà họ Trương tra được các con trai của ông cụ Cố tham ô hối lộ khá nghiêm trọng, cho nên sợ rằng sẽ ngồi từ rất lâu?
“Như vậy thì tốt, làm sai thì nên trả giá” Đường Hạo Tuấn nhếch môi lạnh nhạt nói. Sau đó, anh đứng dậy nói: “Được rồi, nói chuyện Lâm Giai Nhi tự sát cho Mạnh Ngọc đi”
“Được” Đường Hạo Tuấn cúp máy, nhìn sang Tống Vy: “Đi thôi, đi xuống trước? “Ừ” Tống Vy gật đầu. Hai vợ chồng nắm tay nhau rời khỏi phòng sách, đi xuống tầng. Rất nhanh, hai người đi tới phòng ăn.
Tổng Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy hai người, lập tức bỏ thìa trong tay xuống trèo xuống ghế, chạy về phía hai người: “Ba, me."
Đường Hạo Tuấn và Tống Vy mỗi người đón một đứa trẻ. “Chậm thôi” Đường Hạo Tuấn cúi người bể Tống Dĩnh Nhi lên, để Tổng Dĩnh Nhi ngồi ở trên cánh tay của anh: “Bị đập vào đâu thì phải làm sao?”
Tổng Dĩnh Nhi ôm cổ của anh, vui vẻ cười nói: “Sẽ không đâu, ba sẽ đón được Dĩnh Nhi, có đúng không ba?”
Trong mắt Đường Hạo Tuấn toát ra sự dịu dàng: “Phải, ba không những sẽ đón được Dĩnh Nhi, còn sẽ mãi mãi bảo vệ Dĩnh Nhi” Bởi vì, đây là con gái của anh.
“Vậy con thì sao, ba, con thì sao?” Tống Hải Dương được Tổng Vy nắm tay, ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn. Đường Hạo Tuấn cúi đầu mỉm cười: “Con cũng như vậy, ba cũng sẽ mãi mãi bảo vệ con”
Còn cả An An nữa. Con trai con gái của anh, là bảo bối quý giá nhất trên thế gian này của anh trừ Tống Vy ra. Cho nên, anh sẽ cược tất cả, liều tất cả để bảo vệ chúng, yêu chúng. Nghe thấy lời của Đường Hạo Tuấn, hai đứa trẻ đều rất vui, cười khanh khách không ngừng, cả phòng ăn đều tràn ngập tiếng cười vui vẻ của bọn trẻ.
Dì Vương ở một bên nhìn, trong lòng vô cùng an ủi. “Được rồi được rồi, đừng quậy nữa, ăn cơm trước đã, Hải Dương, Dĩnh Nhi, xuống khỏi người ba, ba còn chưa ăn cơm” Thấy ba ba con vui đùa, Tống Vy vội nói.
Tổng Hải Dương nghe lời buông chân của Đường Hạo Tuấn ra, Tống Dĩnh Nhi cũng kêu Đường Hạo Tuấn để mình xuống. Đường Hạo Tuần sau khi xoa đầu của Tổng Dĩnh Nhi, để cô bé xuống, sau đó một tay dắt một đứa đi về phía bàn ăn. ở một bên khác, trong bệnh viện, Mạnh Ngọc vừa làm xong một cuộc phẫu thuật, bước ra từ phòng phẫu thuật, một y tá cầm điện thoại đi tới: “Bác sĩ Mạnh, vừa rồi điện thoại của anh đổ chuông, là một người tên Trình Hiệp gọi tới”
Nói xong, y tá đưa điện thoại qua. Mạnh Ngọc mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn, cô đi làm việc đi”
Y tá gật đầu, xoay người rời đi. Biểu cảm của Mạnh Ngọc thu liễm lại, trở nên thâm trầm.
Trình Hiệp sao lại đột nhiên gọi điện cho anh ta? Hơn nữa còn là buổi tối, lẽ nào Giai Nhi xảy ra chuyện gì rồi?
Nếu không liên quan tới Giai Nhi, Hạo Tuấn chắc chắn sẽ không bảo Trình Hiệp liên lạc với anh ta, bởi vì giữa bọn họ bây giờ, ngoài Giai Nhi, đã không có cái gì khác để nói nữa.
Nghĩ vậy, Mạnh Ngọc vội vàng lướt cuộc gọi nhỡ của Trình Hiệp, ấn gọi lại. Trình Hiệp có lẽ là luôn đợi điện thoại của anh ta, cuộc gọi của anh ta vừa kết nối thì Trình Hiệp đã nghe máy: “Bác sĩ Mạnh”
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Mạnh Ngọc vừa đi về phía phòng khám của mình, vừa hỏi.
đầu dây bên kia, miệng của Trình Hiệp há ra, rất lâu mới phát ra âm thanh: “Cái đó... là có chút chuyện, hy vọng bác sĩ Mạnh chuẩn bị sẵn tâm lý, sau khi nghe, tuyệt đối đừng suy sụp” Nghe vậy, bước chân của Mạnh Ngọc dừng lại, trong lòng bỗng dấy lên sự bất an rất lớn: “Chuẩn bị tâm lý? Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Trình Hiệp hít sâu một hơi: “Tổng giám đốc bảo tôi nói với anh, cô Lâm Giai Nhi đã chết rồi”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.