Thấy anh ta càng đi càng xa, Lâm Giai Nhi cảm thấy trong lòng mình càng lúc càng trống rỗng, càng lúc càng hoảng, loại cảm giác mất đi cái gì đó, cũng càng lúc càng rõ ràng.
Cô ta dùng sức ngẩng cổ lên, đưa tay về phía lưng của Mạnh Ngọc, mở miệng gọi: “Ngọc, đừng đi!”
Cô ta trong vô thức không muốn để Mạnh Ngọc đi, bởi vì trực giác nói với cô ta, sau khi anh ta đi, cô ta thật sự sẽ không gặp được anh ta nữa.
Mạnh Ngọc nghe thấy lời níu kéo của Lâm Giai Nhi, bước chân khựng lại, không có quay đầu, rất nhanh lại cất bước đi về phía cửa.
Lâm Giai Nhi thấy anh ta lại đi, trong lòng càng thêm hoảng, giọng nói cũng lớn hơn không ít: “Ngọc, đừng đi, cầu xin anh đừng đi, đừng đi…”
Mạnh Ngọc không có dừng bước nữa, cũng vẫn không quay đầu, khi đi tới cửa, mở cửa ra.
Nhìn ánh sáng ở cửa, thấy Mạnh Ngọc bước một chân ra, Lâm Giai Nhi khóc xé lên: “Mạnh Ngọc!”
Mạnh Ngọc không đáp lại, sau khi đi ra thì đóng cửa lại.
Cửa phòng ngăn cách mọi thứ đằng sau, cũng lấy đi sự kiên cường của Mạnh Ngọc.
Anh ta không nhịn được nữa, lập tức khuỵu xuống, bật khóc.
Rõ ràng là một người đàn ông, lúc này lại khóc giống như một đứa trẻ.
Tuy anh ta nói từ bỏ Lâm Giai Nhi, nhưng khi anh ta nghe thấy những lời níu kéo đó của Lâm Giai Nhi, trong lòng vẫn đau đớn không chịu được.
Dù sao từ bỏ người mình yêu, đồng nghĩa với việc khoét trái tim của chính mình.
Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483391/chuong-1099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.