Chương trước
Chương sau
Thấy anh ta càng đi càng xa, Lâm Giai Nhi cảm thấy trong lòng mình càng lúc càng trống rỗng, càng lúc càng hoảng, loại cảm giác mất đi cái gì đó, cũng càng lúc càng rõ ràng.
Cô ta dùng sức ngẩng cổ lên, đưa tay về phía lưng của Mạnh Ngọc, mở miệng gọi: “Ngọc, đừng đi!”
Cô ta trong vô thức không muốn để Mạnh Ngọc đi, bởi vì trực giác nói với cô ta, sau khi anh ta đi, cô ta thật sự sẽ không gặp được anh ta nữa.
Mạnh Ngọc nghe thấy lời níu kéo của Lâm Giai Nhi, bước chân khựng lại, không có quay đầu, rất nhanh lại cất bước đi về phía cửa.
Lâm Giai Nhi thấy anh ta lại đi, trong lòng càng thêm hoảng, giọng nói cũng lớn hơn không ít: “Ngọc, đừng đi, cầu xin anh đừng đi, đừng đi…”
Mạnh Ngọc không có dừng bước nữa, cũng vẫn không quay đầu, khi đi tới cửa, mở cửa ra.
Nhìn ánh sáng ở cửa, thấy Mạnh Ngọc bước một chân ra, Lâm Giai Nhi khóc xé lên: “Mạnh Ngọc!”
Mạnh Ngọc không đáp lại, sau khi đi ra thì đóng cửa lại.
Cửa phòng ngăn cách mọi thứ đằng sau, cũng lấy đi sự kiên cường của Mạnh Ngọc.

Anh ta không nhịn được nữa, lập tức khuỵu xuống, bật khóc.
Rõ ràng là một người đàn ông, lúc này lại khóc giống như một đứa trẻ.
Tuy anh ta nói từ bỏ Lâm Giai Nhi, nhưng khi anh ta nghe thấy những lời níu kéo đó của Lâm Giai Nhi, trong lòng vẫn đau đớn không chịu được.
Dù sao từ bỏ người mình yêu, đồng nghĩa với việc khoét trái tim của chính mình.
Tống Vy, Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp đứng ở đối diện, nhìn Mạnh Ngọc khóc, không ai mở miệng nói gì cả.
Bởi vì bọn họ biết, lúc này nói gì cũng vô dụng, để anh ta tự khóc, phát tiết một chút là được rồi.
Bọn họ cũng không biết anh ta ở bên trong đã nói gì với Lâm Giai Nhi, có điều nhìn bộ dạng của anh ta, chắc cũng chỉ có những điều đó.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Ngọc ngừng khóc, đứng dậy, sau khi lau mắt, đeo lại kính lên, mỉm cười ngại ngùng với ba người Đường Hạo Tuấn: “Xin lỗi, khiến ba người chê cười rồi.”
Đường Hạo Tuấn nhếch môi: “Cậu và Lâm Giai Nhi đã nói lời tạm biệt có đúng không?”
“Ừ.” Mạnh Ngọc gật đầu.
Điều này cũng không có gì không thể thừa nhận.
Dù sao đây vốn là lần cuối cùng anh ta gặp Giai Nhi, nói lời tạm biệt cũng là điều nên làm.
Đường Hạo Tuấn nâng cằm lên, không nói gì cả.
Mạnh Ngọc chỉnh lại quần áo: “Được rồi Hạo Tuấn, thời gian không còn sớm nữa, tôi nên đi rồi.”
Nói xong, anh ta muốn lướt qua bên cạnh Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn vào lúc anh ta lướt qua vai đã đè vai của anh ta lại: “Không muốn biết tôi sẽ làm gì với cô ta sao?”
Ánh mắt của Mạnh Ngọc lóe lên, sau đó cười khổ: “Đương nhiên muốn, có điều cho dù muốn, tôi cũng sẽ không mở miệng hỏi, bởi vì bây giờ biết cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào cả, chỉ sẽ khiến tôi đau khổ hơn, đợi sau này, cậu hãy nói cho tôi đi.”
Nói xong, anh ta cúi đầu, rời đi.
Ba người Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng của anh ta, mãi cho tới khi bóng lưng của anh ta biến mất mới thu hồi ánh mắt.
Tống Vy thở dài: “Lời níu kéo vừa rồi của Lâm Giai Nhi đối với bác sĩ Mạnh, em nghe thấy rồi, hơn nữa nghe ra thứ khác.”
“Cái gì?” Đường Hạo Tuấn nhìn cô, rõ ràng đang hỏi thứ gì.
Tống Vy vén tóc ra sau tai, vừa muốn mở miệng thì Trình Hiệp nói trước: “Điều mợ chủ muốn nói là tình cảm nhỉ?”
Tống Vy nhướn mày: “Không sai, trợ lý Trình anh cũng nghe ra rồi.”
“Ừm, quá rõ ràng rồi.” Trình Hiệp gật đầu.
Anh ta muốn nói, ai có tai cũng có thể nghe ra.
Nhưng sau đó nghĩ lại, tổng giám đốc không nghe ra, nếu không sẽ không hỏi mợ chủ chỉ cái gì.
Cho nên anh ta nếu nói như vậy, không phải sẽ khiến tổng giám đốc ghim hay sao?
Tống Vy nhìn cửa phòng trước mặt: “Lâm Giai Nhi, thật ra là thích bác sĩ Mạnh.”
Nghe thấy lời này, hai mắt của Đường Hạo Tuấn hơi mở lớn, rõ ràng khá ngạc nhiên.
Tống Vy thấy vậy, cười rồi nhìn anh: “Sao hả, anh không tin sao?”
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Quả thật không tin, Lâm Giai Nhi không phải luôn để ý anh hay sao?”
Cho nên sao lại thích Mạnh Ngọc chứ.
Tống Vy mỉm cười: “Đúng vậy, trước lúc nãy, em cũng nghĩ như vậy, cảm thấy người Lâm Giai Nhi thích là anh, nhưng mấy tiếng gọi vừa rồi của Lâm Giai Nhi, là thật sự có tình cảm đối với bác sĩ Mạnh, cho nên em nghĩ Lâm Giai Nhi thật ra thích bác sĩ Mạnh, chỉ là bản thân cô ta không biết, cũng không nhìn rõ.”
“Không sai.” Trình Hiệp gật đầu: “Nói ra thì tôi nên từ rất lâu trước đây thì phát giác điểm này, rất lâu trước đây, tôi phát hiện ánh mắt Lâm Giai Nhi nhìn tổng giám đốc và ánh mắt khi nhìn bác sĩ Mạnh là khác nhau.”
“Khác chỗ nào?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày, anh càng tò mò.
Bởi vì những điều bọn họ nói, anh thật sự cũng không nhìn ra.
Trình Hiệp đẩy mắt kính đáp: “Ánh mắt Lâm Giai Nhi nhìn anh, tuy có tình cảm, nhưng loại tình cảm đó rất kỳ lạ, không giống tình cảm khi mợ chủ nhìn anh, ngược lại giống ánh mắt những fan nhìn idol, ừm, loại tôi chỉ là kiểu fan tự sinh, mà ánh mắt khi cô ta nhìn bác sĩ Mạnh, rất giống ánh mắt mợ chủ nhìn anh.”
“Cho nên ý của cậu là nói, Lâm Giai Nhi thật ra chưa từng có tình cảm với tôi, người cô ta yêu luôn là Mạnh Ngọc?” Đường Hạo Tuấn khá ngạc nhiên.
Trình Hiệp gật đầu: “Phải.”
“Vậy tại sao cậu lúc đó không nói cho tôi biết?” Đường Hạo Tuấn không vui mà hỏi.
Trình Hiệp sờ mũi: “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi bây giờ cũng mới nhớ ra, trước kia cũng không nghĩ nhiều.”
“Được rồi Hạo Tuấn, đừng trách trợ lý Trình, chính chúng ta cũng không phát hiện không phải sao? Ngược lại trợ lý Trình nói như vậy, em cuối cùng cũng biết tại sao Lâm Giai Nhi không yêu anh, lại cố chấp với anh như vậy rồi.”
Nói đến đây, khóe miệng của Tống Vy cong lên lộ sự mỉa mai: “Bởi vì tiền tài và địa vị, Lâm Giai Nhi có yêu anh hay không không quan trọng, điều quan trọng là cô ta muốn vị trí của em, muốn vinh hoa phú quý.”
“Đúng đúng đúng, mợ chủ nói như vậy thì tôi hiểu rồi, ánh mắt Lâm Giai Nhi nhìn tổng giám đốc có lúc tràn ngập dã tâm. Tôi mới đầu còn không biết cô ta rốt có dã tâm gì, bây giờ mới biết, thì ra là điều này.” Trình Hiệp cũng vội gật đầu phụ họa theo lời của Tống Vy.
Môi của Đường Hạo Tuấn mím thành một đường thẳng: “Thì ra là như vậy.”
“Bây giờ nói những điều này cũng không có tác dụng gì cả, cũng không quan trọng, điều quan trọng là Hạo Tuấn, chúng ta cũng đi vào thôi, có vài chuyện nên nói rõ với Lâm Giai Nhi, giữa chúng ta và Lâm Giai Nhi cũng nên đặt một dấu chấm rồi.” Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, ánh mắt nghiêm túc.
Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Em nói đúng, đi thôi.”
Trình Hiệp đi trước, mở cửa ra.
Đường Hạo Tuấn nắm tay của Tống Vy đi vào.
Trong phòng, cả người Lâm Giai Nhi nằm bò trên đất, tư thế kỳ dị, mà chiếc chăn, một nửa bị cô ta cuốn ở thân dưới, một nửa còn mắc ở trên giường.
Do đó có thể thấy, cô ta là từ trên giường rơi xuống, hơn nữa vị trí hướng về, vừa hay là cửa ra vào.
Tống Vy đoán, khả năng là Lâm Giai Nhi muốn níu kéo Mạnh Ngọc, mà bò ở trên giường, sau đó không cẩn thận ngã từ trên giường xuống.
Thấy bộ dạng cả người run rẩy của Lâm Giai Nhi, khi ngã xuống, e rằng đụng phải chân, đau tới phát run.
Có điều Tống Vy không có đồng cảm, cũng không thương tiếc, đây đều là cái giá mà Lâm Giai Nhi nên phải chịu.
“Kéo cô ta về lại giường.” Đường Hạo Tuấn nhìn Lâm Giai Nhi đầy căm ghét, nâng cằm lên, chỉ huy Trình Hiệp.
Trình Hiệp đáp một tiếng, đi tới, sau đó nhấc hai chân của Lâm Giai Nhi lên, nhấc người về trên giường.
Trình Hiệp hoàn toàn không có ý thương hoa tiếc ngọc, gần như là ném người trở lại.
Lâm Giai Nhi đau tới mức hét toáng lên, cả người co giật.
Mà ba người Tống Vy lại đứng ở đối diện, lạnh lùng nhìn cô ta, không ai đồng cảm, không ai thương xót.
Không biết trôi qua bao lâu, cơn đau dường như dần dần giảm bớt, Lâm Giai Nhi từ từ bình ổn lại, nằm ở trên giường há miệng thở dốc, hai mắt thì mơ hồ, thất thần, nhìn trông giống như không có linh hồn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.