Tống Vy phì cười một tiếng: “Thì ra là như vậy, em không nghe thấy.”
“Em đâu phải không biết chồng của em thính lực tốt cỡ nào.” Đường Hạo Tuấn chỉ vào tai của mình, không hề che đậy sự đắc ý.
Tống Vy lườm anh, lười quan tâm anh.
Trong phòng, Mạnh Ngọc thấy Lâm Giai Nhi giống như ác ma, trong lòng cũng rất khó chịu.
Anh ta đưa tay ra, túm lấy cánh tay của cô ta: “Giai Nhi, em bình tĩnh một chút có được không.”
“Bình tĩnh sao?” Hai mắt Lâm Giai Nhi đỏ ngầu nhìn anh ta: “Mạnh Ngọc, anh nói cho em biết, em làm sao bình tĩnh được, chân của em phế rồi, cũng không đứng dậy được nữa, em là một phế nhân rồi, anh kêu em làm sao bình tĩnh.”
Cô ta dùng sức đánh vào chiếc chăn trên người.
Mạnh Ngọc thấy cô ta kích động như vậy, vội vàng ôm chặt lấy cô ta: “Đừng nhúc nhích, Giai Nhi đừng nhúc nhích, em như vậy sẽ càng khiến thương thế ở chân đau đớn hơn.”
Lâm Giai Nhi cúi đầu, cắn vào vai của Mạnh Ngọc, cắn rất mạnh.
Mạnh Ngọc đau đớn rên một tiếng, ở góc trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trở nên vặn vẹo trong nháy mắt.
Tuy cho dù như vậy, anh ta cũng không có ý đẩy Lâm Giai Nhi ra, để mặc cô ta cắn anh ta.
Anh ta biết, trong lòng cô ta khổ, cơ thể đau, cần phát tiết.
Anh ta cái khác không thể làm cho cô ta, giúp cô ta chia sẻ một chút đau đớn, anh ta vẫn có thể.
Như vậy, Mạnh Ngọc siết chặt nắm đấm, nhịn cơn đau trên vai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483389/chuong-1097.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.