Yết hầu của Kiều Phàm khẽ chuyển động: “Tôi biết.”
Lúc đó, tất cả họ hàng của nhà họ Kiều đơn phương cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Gia đình của bọn họ muốn nương nhờ những họ hàng đó cũng không được, bởi vì những họ hàng đó sợ bị gia đình bọn họ liên lụy, cho nên đóng cửa không gặp.
Thậm chí có vài họ hàng, còn muốn bắt bọn họ, đưa cho tổ chức kia, muốn xem có thể đổi được tiền thưởng hay không.
Nếu không phải ba mẹ gắng sức đuổi những họ hàng đó, gia đình bọn họ thật sự bị những họ hàng đó đưa cho tổ chức và đã bị xử quyết rồi.
Gia đình bọn họ có thể ở dưới sự truy lùng của tổ chức, thoi thóp một khoảng thời gian, quả thật là do sự giúp đỡ của nhà họ Giang.
“Nếu anh đã biết, vậy anh nên nghĩ cho kỹ, chú dì Giang tuy có sai, nhưng tuyệt đối có thể tha thứ, anh không thể nghĩ hai người bình thường trở nên vĩ đại, hoàn mỹ như thế, hoàn mỹ tới mức có thể quay vòng vòng một tổ chức lớn, đó là điều không thể, hơn nữa anh có từng nghĩ, ba mẹ anh chết rồi, có lẽ ngoài anh, chú dì Giang cũng là người suy sụp nhất không? Bọn họ biết là mình không cẩn thận hại chết bạn của mình, trong lòng sẽ nghĩ như nào?”
Môi của Kiều Phàm mím chặt, không nói chuyện.
Tống Vy hít sâu một hơi: “Tôi nói cho anh biết, bọn họ sẽ tự trách, sẽ áy náy, cả đời sẽ không thể tha thứ cho mình, anh có mười mấy năm không gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483386/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.