Chương trước
Chương sau
Yết hầu của Kiều Phàm khẽ chuyển động: “Tôi biết.”
Lúc đó, tất cả họ hàng của nhà họ Kiều đơn phương cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Gia đình của bọn họ muốn nương nhờ những họ hàng đó cũng không được, bởi vì những họ hàng đó sợ bị gia đình bọn họ liên lụy, cho nên đóng cửa không gặp.
Thậm chí có vài họ hàng, còn muốn bắt bọn họ, đưa cho tổ chức kia, muốn xem có thể đổi được tiền thưởng hay không.
Nếu không phải ba mẹ gắng sức đuổi những họ hàng đó, gia đình bọn họ thật sự bị những họ hàng đó đưa cho tổ chức và đã bị xử quyết rồi.
Gia đình bọn họ có thể ở dưới sự truy lùng của tổ chức, thoi thóp một khoảng thời gian, quả thật là do sự giúp đỡ của nhà họ Giang.
“Nếu anh đã biết, vậy anh nên nghĩ cho kỹ, chú dì Giang tuy có sai, nhưng tuyệt đối có thể tha thứ, anh không thể nghĩ hai người bình thường trở nên vĩ đại, hoàn mỹ như thế, hoàn mỹ tới mức có thể quay vòng vòng một tổ chức lớn, đó là điều không thể, hơn nữa anh có từng nghĩ, ba mẹ anh chết rồi, có lẽ ngoài anh, chú dì Giang cũng là người suy sụp nhất không? Bọn họ biết là mình không cẩn thận hại chết bạn của mình, trong lòng sẽ nghĩ như nào?”
Môi của Kiều Phàm mím chặt, không nói chuyện.

Tống Vy hít sâu một hơi: “Tôi nói cho anh biết, bọn họ sẽ tự trách, sẽ áy náy, cả đời sẽ không thể tha thứ cho mình, anh có mười mấy năm không gặp chú dì Giang rồi nhỉ? Anh biết lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú dì, chú dì có dáng vẻ gì không? Tóc bạc trắng rồi, trên mặt đều là nếp nhăn, chú dì năm nay mới 52 tuổi, nhìn lại giống như 70 tuổi, già hơn người cùng tuổi rất nhiều, anh biết sao lại thành như này không, là áy náy, những năm nay, chú dì Giang không giây phút nào không áy náy.”
Mới đầu, cô chỉ tò mò về chú dì Giang, tại sao lại già hơn nhiều so với người cùng độ tuổi, cũng hỏi nguyên nhân, nhưng chú dì Giang không chịu nói.
Vẫn là về sau Hạ nói cho cô biết ân oán giữa nhà họ Giang và Phàm, cô mới biết nguyên nhân già đi của chú dì Giang.
Cho nên cô thật sự cảm thấy xót xa.
Kiều Phàm nghe thấy Tống Vy nói ba mẹ của Giang Hạ già hơn người cùng độ tuổi rất nhiều thì đồng tử không khỏi co rút.
Điểm này, anh ta thật sự không biết.
Bởi vì anh ta quả thật có mười mấy năm chưa gặp đôi vợ chồng đó rồi, cũng không muốn gặp.
Cho nên không biết bọn họ biến thành bộ dạng gì.
“Phàm, tôi nói nhiều với anh như vậy, ngoài muốn nói với anh chú dì Giang có thể tha thứ ra, điều quan trọng hơn là hy vọng anh đừng sống mãi trong thù hận của quá khứ nữa, người anh nên thù hận thật sự, là hung thủ, chứ không phải là chú dì Giang, anh hiểu không? Hơn nữa tôi tin, nếu ba mẹ anh có thể sống lại, bọn họ tuyệt đối sẽ không trách chú dì Giang, vì tất cả mọi người đều có thể nghĩ thông suốt, chuyện này thật ra không thể trách chú dì Giang hết được, là anh quá cực đoan, quá cố chấp, Phàm, tôi hy vọng anh suy nghĩ cho kỹ.”
Nói xong, Tống Vy cúp máy.
Đường Hạo Tuấn từ phòng tắm đi ra, trên mặt mặc áo choàng tắm, trong tay cầm khăn lông, đang vừa lau tóc vừa cất bước đi về phía cô, biểu cảm trên gương mặt đẹp trai đen xì, giọng điệu cũng chua loét: “Em thật là biết khuyên bảo người khác.”
Tống Vy nhìn anh: “Sao hả, ghen rồi sao?”
Đường Hạo Tuấn hừ một tiếng, không có phủ nhận.
Tống Vy vẫy tay với anh: “Lại đây.”
“Cái gì?” Tuy Đường Hạo Tuấn không biết cô muốn làm cái gì, nhưng vẫn dừng ở trước mặt cô.
Tống Vy túm cổ áo trước ngực của anh, sau đó dùng sức kéo.
Cổ của Đường Hạo Tuấn bị cô kéo xuống, cô lại ngẩng đầu lên, hôn lên môi của anh: “Như thế nào, còn ghen không?”
Môi của Đường Hạo Tuấn cong lên, tâm trạng trở nên tốt hơn có thể nhìn bằng mắt thường: “Tạm được, tạm thời không ghen nữa.”
Tống Vy dở khóc dở cười, buông cổ áo của anh ra, sau đó vẻ mặt trở nên cảm khái: “Em làm như vậy, cũng là hy vọng Phàm có thể sớm ngày bước ra khỏi thù hận, đừng cứ giam mình mãi ở trong thù hận, đối với bản thân anh ta, đối với nhà họ Giang đều không tốt, hơn nữa, Hạ và anh ta đều là bạn của em, em thật sự không hy vọng, bọn họ cả đời nhìn nhau bằng ánh mắt thù hận, rõ ràng bọn họ trước kia tốt đẹp như vậy.”
“Nếu không phải nể tình Kiều Phàm trước kia cứu em và hai đứa trẻ, anh quyết không cho phép em nhọc lòng vì anh ta.” Đường Hạo Tuấn ngồi ở bên cạnh cô.
Tống Vy mỉm cười: “Em biết anh nhớ ân tình này, cho nên mới dám nói ở trước mặt anh, chỉ là không biết, những lời vừa rồi của em, Phàm có nghe lọt không.”
Nếu nghe lọt, Phàm e rằng rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt, buông bỏ tất cả thù hận đối với nhà họ Giang, ngộ ra.
Lúc đó, Phàm và Hạ, có lẽ sẽ có duyên phận ở bên nhau.
Nhưng nếu Phàm không nghe lọt, vậy hai người bọn họ cả đời này e rằng thật sự không có duyên phận rồi.
“Khó!” Đường Hạo Tuấn mấp máy môi nhả ra một từ: “Nếu Kiều Phàm là một người nghe người ta khuyên bảo, cũng không đến mức thù hận nhà họ Giang mười mấy năm.”
“Phải, vậy nên em mới lo lắng.” Tống Vy thở dài.
Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Được rồi, em bớt lo lắng cho người đàn ông khác, lo lắng cho chồng của em đây này, tóc của anh còn ướt, em lau cho anh, nếu không sẽ bị cảm.”
Anh giống như sợ cô từ chối, nhét khăn lông vào trong tay cô.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Trong phòng bật điều hòa cao như vậy, không cần lau tóc cũng sẽ không bị cảm, em thấy anh là ghen rồi.”
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại, mang dáng vẻ anh cái gì cũng không nghe thấy.
Tống Vy lườm anh, sau đó đứng dậy, đi ra đằng sau anh, lau tóc cho anh.
Mà Đường Hạo Tuấn, lại có bộ dạng hưởng thụ.
Ngày hôm sau.
Một nhà bốn người đang ăn bữa sáng.
Gần 10 ngày, gia đình mới lần nữa ngồi cùng nhau ăn bữa sáng, đối với hai đứa trẻ mà nói là một chuyện rất vui vẻ.
Bởi vì trước đó Đường Hạo Tuấn và Tống Vy đi nghỉ tuần trăng mặt, không có dẫn hai đứa trẻ theo, nếu Tống Vy không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ lúc này, hai người vẫn đang nghỉ tuần trăng mật.
Vậy hai đứa trẻ, vẫn phải đợi hơn 20 ngày nữa mới có thể cùng với bọn họ ăn bữa sáng.
Vậy nên bây giờ được cùng nhau ăn bữa sáng trước hơn 20 ngày, hai đứa trẻ sao có thể không vui chứ.
Khi gia đình bốn người đang nói cười vui vẻ, hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, điện thoại của Đường Hạo Tuấn bỗng đổ chuông.
Anh hơi nhíu mày, sau đó rút điện thoại liếc nhìn, nhìn thấy là Trình Hiệp gọi tới, lập tức để ly cà phê trong tay xuống rồi nghe máy: “Alo.”
“Tổng giám đốc, là tôi, tôi đã về đến Thành phố Giang rồi.” Trong điện thoại, Trình Hiệp đáp.
Đường Hạo Tuấn còn có thể nghe thấy tiếng xe bên kia anh ta, thiết nghĩ chắc đang trên đường.
“Rất tốt, Lâm Giai Nhi thì sao?” Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại.
Nghe thấy cái tên này, Tống Vy cũng lặng lẽ để đũa xuống, nhìn sang anh.
Tuy Tống Hải Dương không có dừng động tác ăn cơm, nhưng đôi tai nhỏ cũng lặng lẽ dựng thẳng lên.
“Lâm Giai Nhi cũng ở đây, tôi bây giờ đang ở trên đường đưa Lâm Giai Nhi đến biệt thự của nhà họ Lâm.” Trình Hiệp nói.
Đường Hạo Tuấn nâng cằm lên: “Rất tốt, trong lúc đó, cô ta có tỉnh lại không?”
“Có, sau khi giảm sốt có tỉnh lại một lần, có điều rất nhanh lại hôn mê, bác sĩ nói, bởi vì chân quá đau, cho nên ý thức không tỉnh táo được bao lâu.” Trình Hiệp gật đầu.
Đôi môi của Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhếch lên: “Tôi biết rồi, trông coi thật kỹ, đừng để cô ta chết là được, đau thì đau thôi, cũng đừng cho cô ta uống thuốc giảm đau gì đó.”
Anh là muốn để Lâm Giai Nhi đau.
Huống chi, chút đau đớn này tính là gì chứ.
Có đau bằng ba mẹ anh bị một chiếc xe nặng mấy tấn cán qua người không?
“Yên tâm đi tổng giám đốc, tôi biết, chắc chắn sẽ không để cô ta sống tốt.” Trình Hiệp mỉm cười nói.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Lát nữa sau khi đến nhà họ Lâm thì thông báo cho tôi, tôi qua đó.”
“Được.” Trình Hiệp đáp.
Đường Hạo Tuấn cúp máy, Tống Vy nhìn sang anh: “Lâm Giai Nhi đến rồi sao?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.