Chương trước
Chương sau
Thấy vẻ mặt Giang Hạ tràn ngập sự tự giễu, trong lòng Tống Vy cũng rất khó chịu.
Cô ôm lấy Giang Hạ: “Hạ, đừng như vậy.”
“Vy Vy, cậu nói xem những gì tớ bỏ ra trong mười mấy năm nay, rốt cuộc là vì cái gì?” Giang Hạ nhìn Tống Vy, hy vọng có được một đáp án.
Môi của Tống Vy mấp máy, muốn nói điều gì đó, lại nói không ra được.
Giang Hạ ôm mặt, đau đớn khôn nguôi nói: “Tớ luôn cho rằng gia đình chúng tớ là vô tội, là trong sạch, tớ thậm chí rất nhiều lúc đều nghĩ, nếu có một ngày, tớ chứng minh được sự trong sạch của gia đình chúng tớ, Phàm liệu có chủ động xin lỗi tớ không, xin lỗi sự lạnh lùng nhiều năm nay của anh ấy đối với tớ, dù sao anh ấy vu oan cho tớ, nhưng bây giờ sự thật chứng minh, anh ấy không đổ oan cho gia đình chúng tớ, gia đình chúng tớ thật sự là hung thủ hại chết ba mẹ của anh ấy, cho dù không phải là cố ý, nhưng sự thật chính là sự thật.”
Tống Vy thở dài: “Hạ, tớ nói chuyện này cho cậu chính là hy vọng cậu sớm ngày nghĩ thông suốt, làm sao đi xử lý chuyện này, vậy nên Hạ à, cho dù sự thật là như vậy, cậu cũng phải học cách đối mặt, điều quan trọng nhất, cậu có định nói với Phàm không?”
Giang Hạ cúi đầu nhìn bức ảnh trong tay: “Tớ không biết, tớ thật sự không biết.”
Kiều Phàm bây giờ hận cô ấy, hận gia đình của cô ấy, cảm thấy là gia đình cô ấy hại ba mẹ của anh, nhưng cô biết rõ, Kiều Phàm không có chứng cứ chúng minh thật sự là gia đình bọn họ hại.
Nhưng nếu một khi cô ấy thật sự nói anh ta, anh ta sẽ biết, anh ta quả thật không đổ oan cho bọn họ, đến lúc đó, anh ta sẽ chỉ càng hận bọn họ.

Vậy nên, cô ấy thật sự không biết phải làm sao.
“Vy Vy, cậu để tự tớ suy nghĩ, suy nghĩ kỹ lưỡng được không?” Giang Hạ ngước đôi mắt thất thần nhìn Tống Vy.
Tống Vy cũng biết cô ấy bây giờ cần sự yên tĩnh, cô gật đầu đồng ý: “Được.”
Giang Hạ hít sâu một hơi, cúi đầu đi về phía cửa.
Tống Vy nhìn bóng lưng của cô ấy, trong lòng rất là lo lắng.
Lúc này, Đường Hạo Tuấn từ trên tầng đi xuống.
Tống Vy quay đầu nhìn anh: “Anh đến rồi.”
“Ừ, vừa rồi chuyện em nói với Giang Hạ, anh nghe thấy hết rồi.” Tay của Đường Hạo Tuấn đút trong túi quần.
Anh từ trong phòng làm việc đi ra, đang chuẩn bị xuống tầng thì nghe thấy cô đã nói đến hung thủ hại giết ba mẹ Kiều Phàm.
Anh nghĩ đây là chuyện cô muốn nói riêng với Giang Hạ, anh đã từ bỏ ý định xuống tầng mà đứng ở cầu thang tầng ba nghe.
Sau đó thì nghe được những nội dung này.
Tống Vy cười khổ: “Chồng, anh nói xem giữa Hạ và Phàm, thật là ông trời trêu ngươi mà.”
Rõ ràng là làm việc tốt, đưa đồ ăn đồ dùng cho ba mẹ của Phàm, nhưng cuối cùng cũng hại ba mẹ của Phàm bị lộ hành tung.
Nếu ba mẹ của Hạ biết, chắc chắn sẽ càng suy sụp.
Bởi vì không có ai có thể chấp nhận bản thân không cẩn thận hại chết bạn tốt nhất của mình.
Đường Hạo Tuấn đi tới bên cạnh Tống Vy, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Được rồi, chuyện này đừng nghĩ nhiều nữa, để tự bọn họ xử lý đi, đừng tham gia vào, em đã nói sự thật cho bọn họ, như vậy là đủ rồi.”
“Em biết, em sẽ không tham gia vào, em chỉ là lo lắng cho Hạ.” Tống Vy mặt mày lo lắng nói.
Đường Hạo Tuấn sờ tóc của cô: “Vậy khoảng thời gian này em hãy để ý cô ấy, đừng để cô ấy làm chuyện ngu ngốc.”
“Em biết, em cũng nghĩ như vậy.” Tống Vy gật đầu, sau đó lại nói: “Đúng rồi, Hải Dương đâu?”
“Về phòng tìm Dĩnh Nhi chơi rồi.” Đường Hạo Tuấn kéo cô ngồi xuống nói.
Tống Vy ừ một tiếng, ý bảo đã biết.
Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông.
Là của Đường Hạo Tuấn.
Anh rút điện thoại ra xem, nhìn thấy tên hiển thị, lông mày nhíu lại, rõ ràng cảm thấy không vui với người gọi tới.
Tống Vy tò mò liếc nhìn, nhìn thấy là Mạnh Ngọc, không khỏi nhíu mày: “Là bác sĩ Mạnh, đoán chắc là biết anh trở về rồi.”
Đường Hạo Tuấn không phủ nhận: “Người sống ở khu biệt thự này không ít, động tĩnh anh trở về không nhỏ, đều là người trong giới, Mạnh Ngọc có thể biết nhanh như vậy cũng không có gì lạ cả.”
“Vậy anh nghe không?” Tống Vy nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn mím môi, anh vẫn nghe: “Có chuyện gì?”
“Hạo Tuấn, cậu trở về rồi đúng không?” Mạnh Ngọc hỏi ở đầu dây bên kia.
Đường Hạo Tuấn đáp lại với vẻ mặt không cảm xúc: “Có chuyện thì nói.”
“Cái đó… tôi nghe nói cậu đã bắt được Giai Nhi.” Giọng điệu của Mạnh Ngọc có hơi kiêng kỵ.
Quanh người Đường Hạo Tuấn lập tức tỏa ra khí lạnh: “Cậu nghe ai nói?”
Chuyện anh không ở trong nước, Mạnh Ngọc biết không có gì cả, bởi vì lúc đầu muốn ra nước ngoài nghỉ tuần trăng mật, trong giới ai cũng biết.
Nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra ở nước ngoài, anh đều đã phong tỏa tin tức, bên ngoài không biết Tống Vy bị Đường Hạo Minh bắt đi, càng không biết khi anh đi cứu Tống Vy, đã bắt được Lâm Giai Nhi, cho nên Mạnh Ngọc làm sao biết được?
Lẽ nào, bên cạnh anh có nội gián?
Nghĩ tới khả năng này, trong mắt Đường Hạo Tuấn tỏa ra sát khí, không khí bỗng chốc hạ xuống mấy độ.
Tống Vy nhìn anh, vội hỏi: “Sao vậy chồng?”
Đường Hạo Tuấn không có trả lời, bởi vì Mạnh Ngọc ở đầu bên kia đã đáp lại: “Là Đường Hạo Minh nói cho tôi, anh ta nói cậu đã bắt được Lâm Giai Nhi.”
“Đường Hạo Minh sao?” Mắt của Đường Hạo Tuấn nheo lại.
Mạnh Ngọc gật đầu: “Là anh ta, vừa rồi anh ta gọi điện cho tôi, nói với tôi chuyện này.”
Nghe vậy, sắc mặt của Đường Hạo Tuấn tốt hơn nhiều.
Anh còn tưởng là có nội gián, thì ra là Đường Hạo Minh.
Nếu là Đường Hạo Minh, vậy thì không sao.
“Vậy nên? Cậu gọi cuộc điện thoại này, là muốn kêu tôi thả Lâm Giai Nhi sao?” Đôi môi của Đường Hạo Tuấn cong lên tỏ ra sự mỉa mai.
Mạnh Ngọc đương nhiên nghe ra sự mỉa mai trong giọng điệu của anh, trên gương mặt baby đáng yêu tối lại: “Không có, tôi không có ý này, tôi chỉ là muốn gặp cô ấy, muốn hỏi cô ấy một vài vấn đề, không có ý thả cô ấy.”
Anh ta cũng nghĩ kỹ rồi, Giai Nhi không có lòng hối cải, tính cách bày ở đó, sẽ không hối cải.
Hơn nữa Giai Nhi đã giết ba mẹ của Hạo Tuấn, còn suýt nữa giết Tống Vy, hơn nữa còn làm tổn thương hai đứa con của Tống Vy, thậm chí cái chết của ba mẹ Giai Nhi, khả năng cũng có liên quan tới Giai Nhi.
Những tội này gộp lại, thật sự khiến người ta chỉ trích, ác ma như vậy, anh ta sao dám thả ra ngoài.
Nếu thả ra ngoài, không ai biết được Giai Nhi sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.
“Ồ?” Nghe thấy Mạnh Ngọc nói không thả Lâm Giai Nhi, Đường Hạo Tuấn nhướn mày: “Cậu chắc chắn cậu sẽ không cứu cô ta? Cậu không phải yêu cô ta nhất hay sao? Phải biết, bây giờ Lâm Giai Nhi rơi vào trong tay tôi, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, có lẽ sẽ bị tôi giết, như vậy cậu cũng không cứu sao?”
Mạnh Ngọc làm sao không biết anh đang thăm dò anh ta, kích thích anh ta, anh ta cười khổ: “Phải, tôi không cứu, thành thật mà nói tôi quả thật không muốn để Giai Nhi chết, nhưng tôi cũng biết, để Giai Nhi tiếp tục sống là bất công đối với bác trai bác gái, có lẽ như vậy, đối với Giai Nhi mà nói, cũng là một sự giải thoát.”
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại, không biết điều Mạnh Ngọc nói rốt cuộc là thật hay giả.
Có điều chả sao cả, bất luận là thật hay giả, Lâm Giai Nhi đều không thoát được.
“Cậu muốn gặp Lâm Giai Nhi cũng được, tối mai tôi sẽ thông báo cho cậu.” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nói.
Mạnh Ngọc thấy anh đồng ý, cảm kích nói: “Được, cảm ơn cậu Hạo Tuấn.”
Đường Hạo Tuấn không nói gì, trực tiếp cúp máy.
Tống Vy nhìn anh: “Bác sĩ Mạnh muốn gặp Lâm Giai Nhi sao?”
“Ừm, nói có một vài vấn đề muốn hỏi Lâm Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn để điện thoại xuống rồi đáp.
Tống Vy mỉm cười: “Anh ta nên hỏi.”
“Em biết cậu ta muốn hỏi gì sao?” Đường Hạo Tuấn nhướn mày.
Tống Vy ừm một tiếng: “Gần vậy, gần như là chuyện tình cảm, được rồi, không nói anh ta nữa, chúng ta lên tầng, xem thử tụi nhỏ đang làm gì.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn kéo tay của cô, đứng dậy đi lên tầng.
Cùng lúc này, ở một bên khác, bệnh viện số 3.
Giang Hạ nhìn bệnh viện này, lòng bàn tay siết lại, cuối cùng hít sâu một hơi, lấy dũng khí đi vào.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.