Chương trước
Chương sau
“Được, vậy thì buổi tối.” Tống Vy dựa vào trong lòng anh, để anh chạm vào nó được dễ dàng hơn.
Vào lúc này, Trình Hiệp đột nhiên đi tới, giọng điệu mang theo một chút kích động: “Tổng giám đốc, tin tốt, radar của chúng ta phát hiện máy bay trực thăng bay từ phía hòn đảo tới đây, suy đoán là của Đường Hạo Minh.”
Nghe vậy, Tống Vy lập tức đứng thẳng người: “Thật sao?”
“Chắc đúng.” Trình Hiệp gật đầu.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt lại: “Rất tốt, thông báo cho vệ sĩ ở biệt thự, đừng lộ sơ hở.”
“Được!” Trình Hiệp gật đầu đáp, cầm điện thoại không dây lên, bắt đầu thông báo cho người ở bên phía biệt thự.
Người ở bên phía biệt thự nhận được tin tức, lập tức nhanh chóng nấp ở các ngóc ngách trong biệt thự, che giấu thông tin của mình.
Rất nhanh, một chiếc trực thăng từ trên bầu trời hạ xuống, đáp xuống ở sân đỗ trực thăng đằng sau biệt thự.
Đường Hạo Minh từ trên trực thăng bước xuống, đứng ở sân đỗ trực thăng nhìn biệt thự trước mặt, không biết làm sao, trong lòng có hơi bất an.
“Sếp, tôi đi trước.” Người điều khiển trực thăng nói một câu với Đường Hạo Minh.

Đường Hạo Minh hất tay xuống: “Không vội, tôi đi xem thử trước rồi nói.”
Anh ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không ra được.
Hơn nữa trực giác còn khiến anh ta cảm thấy rất bất an.
Anh luôn rất tin vào trực giác của mình, hơn nữa trực giác của anh ta, nhạy bén hơn người khác.
Rất nhiều lúc, anh ta dựa vào trực giác mới thoát được nguy hiểm.
Cho nên một khi trực giác nhắc nhở anh ta có chút bất an, anh ta sẽ chú ý một chút.
Đường Hạo Minh nheo mắt lại, nhấc chân đi về phía biệt thự.
Đi tới cửa biệt thự, anh ta không có bước vào ngay, mà dừng lại, nhìn cửa lớn của biệt thự, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Không đúng, thật sự không đúng!
Trong biệt thự, cảm giác giống như không có ai.
Bình thường anh ta đến đây, Melonna là người giúp việc, chắc chắn sẽ đi ra đón.
Nhưng bây giờ anh ta đã xuống khỏi trực thăng lâu như vậy, Melonna cũng không ra ngoài, điều này rõ ràng rất không bình thường.
Melonna không thể không nghe thấy tiếng của trực thăng, trừ phi Melonna không có ở trong biệt thự.
Nhưng không ở trong biệt thự thì có thể đi đâu
Trên du thuyền, trên một cây dừa khuất cách đó không xa, một chiếc máy ảnh cỡ nhỏ đang nhằm vào Đường Hạo Minh.
Đây là Đường Hạo Tuấn cho người lắp đặt, lắp đặt rất nhiều ở xung quanh biệt thự, vì để đợi Đường Hạo Minh trở về, giám sát mọi thứ của Đường Hạo Minh.
Bây giờ nhìn thấy Đường Hạo Minh đứng ở cửa biệt thự mãi không bước vào, Trình Hiệp nhíu mày nói: “Tổng giám đốc, anh ta sẽ không phát hiện cái gì rồi chứ?”
Đường Hạo Tuấn nhìn chiếc laptop trước mặt, đôi môi mím chặt, không lên tiếng.
Tay của Tống Vy để lên chân anh từ từ thu lại, siết thành nắm đấm: “Không thể, những vệ sĩ đó không lộ ra động tĩnh.”
“Nhưng anh ta đứng ở cửa biệt thự, quả thật không quá bình thường.” Trình Hiệp nói.
Biệt thự này là của bản thân Đường Hạo Minh, anh ta về nhà, chắc chắn là trực tiếp đi vào.
Nhưng Đường Hạo Minh lại không làm như vậy, ngược lại còn nhìn ngôi biệt thự một cách cảnh giác, nghĩ kiểu gì cũng có vấn đề.
Tống Vy gật đầu: “Điều này ngược lại đúng, có điều cũng không chắc, tiếp tục xem đi.”
Trình Hiệp không nói chuyện nữa, tiếp tục nhìn máy tính.
Biệt thự trước mặt, con mắt của Đường Hạo Minh đảo trái phải vài lần, âm thầm quan sát sự khác thường của biệt thự.
Nhưng nhìn một lúc cũng không nhìn ra điều gì, lúc này cuối cùng cũng nhấc chân, đi vào trong cửa lớn của biệt thự.
Có điều anh ta vừa đi, vừa đưa tay vào trong túi quần, biểu cảm trên mặt cũng càng lúc càng lạnh lẽo.
Tống Vy thấy vậy, trái tim đập thình thịch.
Bởi vì động tác này của Đường Hạo Minh cô từng thấy, ở trong TV, đó là động tác chuẩn bị rút súng!
Cũng tức là Đường Hạo Minh thật sự phát hiện sự khác thường trong biệt thự rồi.
“Hạo Tuấn!” Tống Vy vội gọi.
Đường Hạo Tuấn đương nhiên cũng nhìn ra, sắc mặt chợt tối sầm lại: “Trình Hiệp, lập tức bảo những vệ sĩ đó chú ý, trong tay Đường Hạo Minh có súng!”
“Được!” Trình Hiệp không dám chậm trễ, vội vàng nói vào bộ đàm: “Chú ý, mục tiêu có súng, mục tiêu có súng!”
Những vệ sĩ ở trong biệt thự nghe thấy lời truyền ra từ trong tài nghe, trái tim cùng lúc trùng xuống.
Súng!
Chữ này, bọn họ vô cùng quen thuộc, bởi vì bọn họ cũng từng chơi.
Có điều lần này bọn họ không mang theo súng.
Nhưng điều không ngờ là mục tiêu lại có.
Phải làm sao đây?
Mấy vệ sĩ ở vị trí lân cận liếc nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là đội trưởng nghiến răng, làm một thế tay; tất cả cẩn thận, mục tiêu nhiệm vụ chỉ có một, chúng ta có mười người, chỉ cần không bị bắn trúng thì chúng ta có thể bắt được anh ta.
Những vệ sĩ khác thấy vậy, khẽ gật đầu, biểu thị đã biết.
Tuy bọn họ không ai ngờ được, khi Đường Hạo Minh đi tới cửa thì không đi nữa, rút súng trong ngực ra, kéo chốt, liên tục bắn mấy phát vào xung quanh.
Vị trí đạn bay qua, vừa hay là vị trí khá khuất ở trong đại sảnh biệt thự, có thể ẩn nấp.
Nếu không phải những vệ sĩ này trước mặt đều có vật che chắn, sợ rằng bọn họ đã bị bắn trúng rồi.
Đội trưởng đội vệ sĩ trốn ở đằng sau sô pha, sau khi gạt lông vũ trên mắt xuống, tức giận chửi thầm.
Đáng chết, tên khốn này vậy mà cảnh giác như vậy, trực tiếp nổ súng rồi, hơn nữa còn bắn loạn, không có quy tắc, khiến bọn họ đều không dám ra ngoài.
Tuy bọn họ không bị bắn trúng, nhưng cũng chắc chắn lộ động tĩnh.
Bởi vì anh ta vừa rồi nghe thấy, một anh em dưới trướng anh ta không nhịn được mà chửi một câu ‘shit’!
Anh ta cũng nghe thấy, không lý nào mục tiêu không nghe thấy.
Nghĩ vậy, đội trưởng đội vệ sĩ cẩn thận thò đầu ra, quả nhiên nhìn thấy nụ cười dữ tợn trên mặt mục tiêu.
Một giây sau, mục tiêu lần nữa giơ tay.
Đội trưởng đội vệ sĩ thấy vậy, cũng không màng gì cả, dù sao đã bại lộ rồi, vội hét lên: “Cẩn thận, anh ta lại muốn nổ súng!”
Vừa dứt lời, lại là làn đạn bay ngang, hơn nữa còn có âm thanh đồ vật bị vỡ.
Đường Hạo Minh vừa nổ súng, vừa lùi lại, chắc chắn những vệ sĩ đó không dám đuổi theo ra ngoài, sau đó cầm điện thoại gửi tin: “Khởi động trực thăng, thả thang dây đón tôi!”
Sau khi gửi tin, Đường Hạo Minh tiếp tục lùi lại, rất nhanh đã lùi ra bên ngoài biệt thự.
Sau đó, âm thanh phành phạch của trực thăng truyền tới, ở trên đỉnh đầu anh ta.
Đường Hạo Minh ngẩng đầu lên nhìn, thang dây thả xuống từ cửa khoang trực thăng đã mở ra, rơi xuống phía trước.
Đường Hạo Minh túm thang dây trèo lên, chiếc trực thăng bắt đầu bay lên.
Khi Đường Hạo Minh bay lên đến độ cao bằng mặt sàn ở ban công tầng ba của biệt thự, nhìn về phía căn phòng đó.
Trong phòng trống không, không có ai hết, rõ ràng chứng tỏ, Tống Vy đã không còn ở đây.
Đường Hạo Minh cầm chặt súng trong tay, trong mắt vụt qua tia hung ác, hét lên: “Đường Hạo Tuấn, cậu rất giỏi, vậy mà nhanh như vậy đã tìm được nơi này rồi, còn đưa người đi, hơn nữa còn cho người mai phục muốn tính kế tôi, được lắm, nhưng cậu vẫn không bắt được tôi!”
Trên du thuyền, Đường Hạo Tuấn vốn vì chuyện Đường Hạo Minh lên trực thăng, sắp rời khỏi thì cảm thấy phẫn nộ, bây giờ lại nghe thấy những lời khiêu khích này của Đường Hạo Minh, trong lòng lửa giận ngập trời.
“Tên khốn kiếp!” Đường Hạo Tuấn siết chặt nắm đấm, nghiến răng nhả ra ba chữ!
Tống Vy đặt tay lên tay anh, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi Hạo Tuấn, đừng giận, anh ta là cố ý chọc tức anh.”
Tuy Đường Hạo Minh không nhìn thấy Hạo Tuấn ở trong biệt thự, nhưng trong biệt thự có người Hạo Tuấn sắp xếp, nghĩ cũng biết Hạo Tuấn chắc chắn ở gần đó nhìn anh ta.
Vậy nên Đường Hạo Minh mới nói những lời này.
Trình Hiệp cũng gật đầu khuyên: “Phải đó tổng giám đốc, đừng tức giận, lần này chúng ta không ai ngờ được Đường Hạo Minh vậy mà mang theo súng bên người, cho nên mới có thể để anh ta thuận lợi chạy thoát, biết sớm, chúng ta lúc đó khi đến cũng nên đi xin giấy phép mang theo súng, nếu không lần này nhất định có thể bắt được anh ta.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.