Chương trước
Chương sau
Tống Vy biết lo lắng của Trình Hiệp, nhắm mắt: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ chứng minh, anh đợi một chút, tôi gửi lời mời zalo cho Hạo Tuấn, chúng ta gọi video.”
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Trình Hiệp kích động thân thể run rẩy.
Gọi video!
Dám gọi video, vậy thì chứng minh, bà chủ này là bà chủ thật đi!
Đang nghĩ, điện thoại vang lên một tiếng.
Trình Hiệp cúi đầu xem, nhìn thấy zalo của Đường Hạo Tuấn nhảy ra tin tức mời kết bạn.
Anh ta vội bấm vào, đồng ý lời mời của đối phương.
Tiếp đó, lời mời gọi video được gửi tới.
Ngón tay Trình Hiệp run rẩy bấm chấp nhận, màn hình điện thoại lập tức thay đổi, trong màn hình xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ có tính công kích.
Đó là Tống Vy!

Trình Hiệp kích động gọi ra tiếng: “Bà chủ, thật sự là cô!”
Anh ta không hề hoài nghi người phụ nữ trong video chính là Tống Vy.
Vì khuôn mặt Tống Vy thực sự quá xinh đẹp, kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ hiện tại căn bản không cách nào làm ra được.
Cho nên, cô chính là bà chủ!
Tống Vy nhìn thấy Trình Hiệp, trong lòng cũng kích động.
Bị bắt lâu như vậy, cô cuối cùng đã nhìn thấy người quen, có thể không kích động sao.
Trình Hiệp nắm chặt điện thoại, hỏi: “Bà chủ, cô bây giờ đang ở đâu cô biết chứ?”
Chỉ cần bà chủ nói ra địa chỉ, họ sẽ không cần lại vùi đầu tìm kiếm khắp nơi nữa, có thể đến thẳng đó.
Tuy nhiên, Tống Vy lại lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không biết, tôi chỉ biết, tôi đang ở trên hải đảo nào đó ở vùng biển nước L, những chuyện khác, tôi đều không biết.”
“Hải đảo!” Mắt Trình Hiệp sáng lên: “Quả nhiên là hải đảo, bà chủ, chúng tôi thực ra đã biết cô trên hải đảo rồi, chỉ là không biết cụ thể ở hải đảo nào, cho nên chúng tôi hiện tại đã phái ra rất nhiều người, chuẩn bị lật tung tất cả hải đảo trong vùng biển nước L, chúng tôi đã đến nước L, còn tìm kiếm tất cả đảo không người, đang liên lạc với đảo chủ các hòn đảo tư nhân.”
“Tôi biết, tối qua tôi nghe thấy điện thoại của Đường Hạo Minh, anh ta cũng biết mọi người đến nước L.” Tống Vy đáp.
Sắc mặt Trình Hiệp lại khó coi: “Cái gì? Anh ta biết chúng tôi đến nước L?”
Nói vậy, Đường Hạo Minh cũng đã biết họ ở trên biển, tra xét đảo rồi sao?
Nói vậy, Đường Hạo Minh có phải muốn chuyển chỗ?
Dường như nhìn ra lo lắng của Trình Hiệp, Tống Vy lắc đầu: “Các anh yên tâm, Đường Hạo Minh chỉ biết các anh đến nước L, không biết các anh đang tra xét hải đảo, cho nên không di chuyển, chỉ là anh ta hiện tại không ở trên đảo, không biết đã đi đâu."
“Vậy à, vậy thì tốt.” Trình Hiệp thở phào.
Tống Vy nhìn anh ta: “Trợ lý Trình, đưa điện thoại cho Hạo Tuấn.”
“Ồ, được được được, tôi đi ngay.” Trình Hiệp vội gật đầu, sau đó đẩy cửa phòng họp bước vào.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy anh ta vội vàng đi vào, trầm giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Hạo Tuấn!” Trình Hiệp còn chưa mở miệng, Tống Vy đã trực tiếp gọi một tiếng.
Mặc dù cô không nhìn thấy Hạo Tuấn, nhưng cô nghe thấy giọng anh.
Đường Hạo Tuấn cũng nghe thấy giọng Tống Vy, sững sờ.
Chuyện gì vậy?
Hình như anh nghe thấy giọng Tống Vy, là ảo giác sao?
Đang nghĩ, Tống Vy lại gọi một tiếng: “Hạo Tuấn, là em!”
Lúc này, Đường Hạo Tuấn nghe càng thêm rõ ràng, chính xác khóa chặt lấy nơi phát ra giọng nói, trong tay Trình Hiệp, điện thoại của anh.
Đường Hạo Tuấn đầu tiên nhìn điện thoại hai giây, sau đó con ngươi co rút nhìn sang Trình Hiệp.
Trình Hiệp gật đầu: “Tổng giám đốc, là bà chủ.”
Nói rồi, anh ta đưa điện thoại sang.
Lúc Đường Hạo Tuấn nhận lấy, tay cũng có chút run rẩy.
Nghĩ là biết, lúc này trong lòng anh không bình tĩnh cỡ nào.
Nhận lấy điện thoại, Đường Hạo Tuấn cúi đầu nhìn màn hình, thấy Tống Vy trong điện thoại, anh ngược lại trở nên bình tĩnh đến lạ.
Tống Vy cũng vậy, vốn cho rằng nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, mình sẽ kích động đến bật khóc.
Nhưng giây phút thật sự nhìn thấy anh, cũng trở nên rất bình tĩnh.
Vì họ đều biết, họ cuối cùng gặp được rồi.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn, cách nhiều ngày như vậy lần đầu tiên gặp mặt, anh thay đổi rất nhiều.
Sau khi ở bên anh, anh đã không còn bao nhiêu lạnh lùng, trở nên như người bình thường.
Nhưng anh bây giờ, lại trở về lúc đầu gặp mặt, Đường Hạo Tuấn lạnh lẽo không giống người thường ấy.
Hơn nữa, bọng mắt xanh đen của anh cùng hàng mày tràn đầy mỏi mệt ấy, càng khiến cô thêm đau lòng.
“Hạo Tuấn, mấy ngày nay, anh đều không nghỉ ngơi tốt sao?” Giọng Tống Vy ấm áp còn có chút nghẹn ngào hỏi.
Bờ môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ nhúc nhích: “Nhớ em, muốn nhanh chóng tìm thấy em, cho nên không thể nghỉ ngơi, một khi nghỉ ngơi, thời gian sẽ trôi đi.”
Lời này khiến Tống Vy xém chút nước mắt giàn giụa.
Cô đỏ mắt nhìn người đàn ông trong video: “Ngốc ạ, dù muốn tìm được em, cũng không thể bạc đãi bản thân, lỡ anh chưa tìm thấy em đã gục ngã thì làm sao?”
“Sẽ không.” Đường Hạo Tuấn đáp rất chắc chắn.
Chưa tìm thấy cô, anh cũng không cho phép mình gục ngã.
Bỗng nhiên, Đường Hạo Tuấn nhìn thấy gì đó, thấy vết dao trên cổ Tống Vy, con ngươi chợt co rút, giọng nói đè nén sát khí lạnh lẽo, hỏi: “Cổ em sao vậy?”
“Anh nói cái này?” Tống Vy sờ vết dao trên cổ.
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Tống Vy cắn môi đáp: “Đây là tự em làm, Đường Hạo Minh muốn ép em, em dùng dao đâm anh ta bị thương, rồi lại kề dao lên cổ mình, dùng tự sát uy hiếp anh ta, để anh ta từ bỏ, Hạo Tuấn, có phải em rất tuyệt không?”
Trong tình huống một mình cô đơn, bảo vệ sự trong sạch của bản thân.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, bờ môi mỏng mím thành đường thẳng.
Rất tuyệt?
Đúng, cô thật sự rất tuyệt.
Nhưng anh lại không thể khen cô, vì cô làm bị thương bản thân mình.
Nhưng đồng thời, anh cũng không thể phủ định cô, vì cô đang ở trong tay Đường Hạo Minh, còn có thể bảo vệ bản thân.
Nghĩ vậy, Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy, nghiêm túc dặn dò: “Muốn bảo vệ bản thân có thể dùng cách khác, không cần bị thương bản thân.”
Tống Vy cười cười: “Em biết, nhưng lúc đó tình huống quá khẩn cấp, em chỉ có thể làm vậy, nhưng anh yên tâm đi, em sẽ thử dùng cách khác bảo vệ bản thân, đúng rồi, anh không hỏi em tại sao có điện thoại sao?”
Cô chuyển đề tài, không muốn nói lai lịch vết thương trên cổ với anh.
Nói tiếp cũng chỉ khiến anh lo lắng.
“Không hỏi, với sự thông minh của em, lấy được điện thoại không kỳ quái.” Đường Hạo Tuấn nhìn cô: “Điều anh muốn biết nhất hiện tại chính là em đang ở đâu?”
“Em không biết mình ở đâu.” Tống Vy lắc đầu, lặp lại câu trả lời đã nói với Trình Hiệp.
Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Không sao, anh ghi lại số điện thoại này, anh kêu Hải Dương tra định vị.”
“Dạ.” Tống Vy gật đầu.
Thời gian sau đó, hai người lại nói một lát, liền cúp video.
Vì Tống Vy phải trả điện thoại về, không thể cứ nói mãi, một khi lượng pin điện thoại quá thấp, cũng sẽ khiến Lâm Giai Nhi chú ý.
Dù sao Lâm Giai Nhi là chủ nhân điện thoại, không thể nào không biết pin còn bao nhiêu.
Đồng thời, điện thoại cũng không thể không trả lại.
Đường Hạo Minh đã nói, mắt của Lâm Giai Nhi là mất ánh sáng gián tiếp, lỡ sáng tỉnh lại, mắt Lâm Giai Nhi khôi phục, tìm không thấy điện thoại, cũng sẽ xảy ra chuyện.
Cô đã liên lạc được với Hạo Tuấn, Hạo Tuấn sẽ căn cứ số điện thoại của Lâm Giai Nhi định vị, vậy là đủ rồi, mục đích của cô đã đạt được rồi.
Cho nên điện thoại đương nhiên cũng không cần giữ lại bên người.
Tống Vy vội xóa zalo Đường Hạo Tuấn, cũng xóa ghi chép cuộc gọi, xóa xong tất cả dấu vết, nhìn lượng pin.
Thấy lượng pin còn 51%, cô thở phào một hơi.
Chỉ dùng 7%, vấn đề không lớn.
Tống Vy vỗ ngực, tắt điện thoại, lại ra khỏi phòng, chuẩn bị lén vào phòng Lâm Giai Nhi lần nữa, trả điện thoại về dưới giường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.