Chương trước
Chương sau
Chỉ là, nên tìm cách nào đây…
Ngón tay Tống Vy gõ lên bàn ăn, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, tiếng bước chân truyền đến.
Tống Vy quay đầu lại nhìn, người giúp việc đã trở lại, mỉm cười với cô: “Xin lỗi bà chủ, lúc nãy đã khiến cô sợ rồi.”
Tống Vy lắc đầu: “Không có, chỉ là có chút kinh ngạc thôi, cô biết võ?”
Động tác khống chế Lâm Giai Nhi của người giúp việc thật sự quá nhanh, rõ ràng không thể không biết võ.
Người giúp việc cũng không phủ nhận, gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, tôi đã trải qua huấn luyện chính thống.”
“Huấn luyện…” Đôi mắt Tống Vy tối sầm lại.
Chỉ là không biết người giúp việc này, chỉ được huấn luyện trong công ty vệ sĩ, hay là trong tổ chức phía sau Đường Minh Hạo.
Nhưng Tống Vy vẫn nghiêng về tổ chức kia hơn.
Nhưng Tống Vy không thể hiện ra, mỉm cười: “Vậy sao, tôi một chút cũng không nhìn ra.”

Người giúp việc trả lời: “Bà chủ, cô không biết cũng bình thường thôi, dù sao chúng ta mới quen biết chưa được lâu.”
“Cô nói cũng đúng.” Tống Vy rủ mắt khẽ nói.
Người giúp việc nhìn bữa sáng trước mặt cô: “Bà chủ, cô không ăn sáng sao? Là cảm thấy không hợp khẩu vị?”
“Không phải, chỉ là Lâm Giai Nhi đến trước tôi, cô cũng biết tôi với cô ta không hợp nhau, tôi sợ cô ta động chân động tay với bữa sáng của tôi, nên tôi mới không ăn.” Tống Vy ngại ngùng mỉm cười.
Lời nói này của cô là thật, người phụ nữ Lâm Giai Nhi kia, vô cùng xấu xa, ai biết được giây tiếp theo cô ta sẽ làm gì.
Nên bữa sáng này, cô thật sự không dám ăn.
Người giúp việc nghe thấy lời nói của Tống Vy, cũng không có phản ứng quá lớn, bưng bữa sáng của cô lên: “Vậy tôi đổi cho bà chủ một phần khác.”
“Làm phiền cô rồi.” Tống Vy cảm kích gật đầu.
Người giúp việc nói một câu không cần khách khi, bưng bữa sáng đi vào phòng bếp.
Không lâu sau, người giúp việc quay lại, đặt một phần bữa sáng khác ở trước mặt Tống Vy.
Lúc này Tống Vy mới cầm dao dĩa lên bắt đầu ăn sáng.
Vừa ăn sáng vừa nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Đúng rồi, Đường Hạo Minh còn trở lại không?”
“Có, dù sao bà chủ vẫn còn ở đây, ông chủ sẽ không rời đi.” Người giúp việc không biết Tống Vy hỏi câu này còn có ý khác, thật thà trả lời.
Tống Vy rủ mắt xuống, che đi sự vui mừng trong mắt: “Vậy hả, tôi biết rồi.”
Quá tốt rồi, Đường Hạo Minh còn trở về.
Cô chỉ sợ Đường Hạo Minh một mình chạy mất, như vậy, Hạo Tuấn tìm được chỗ này, cũng không tìm được Đường Hạo Minh.
Khoảng thời gian sau đó, Tống Vy không hỏi cái gì nữa, yên tĩnh ăn sáng, hỏi nhiều sẽ dẫn đến nghi ngờ.
Sau khi ăn bữa sáng xong, cô lau miệng.
Người giúp việc bắt đầu thu dọn bàn ăn.
Tống Vy đặt khăn lau xuống: “Tôi về phòng trước đây.”
“Được, bà chủ đi thong thả.” Người giúp việc gật đầu.
Tống Vy ừ một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng ăn, đi lên tầng.
Lúc đi đến tầng hai, cô nhìn về phía cửa phòng của Lâm Giai Nhi, không biết phòng của Lâm Giai Nhi có bị khóa không.
Nghĩ như vậy, cô đi qua, nắm lấy tay nắm cửa khẽ xoay, phát hiện quả nhiên không xoay được, biết quả thật cửa đã bị khóa.
Đương nhiên, không phải là do Lâm Giai Nhi khóa, mà là người giúp việc khóa.
Dù sao người giúp việc cũng đã nói, muốn nhốt Lâm Giai Nhi lại.
Mặc dù nhốt Lâm Giai Nhi lại, cô rất vui vẻ, nhưng như vậy, cô sẽ không tiếp cận được Lâm Giai Nhi, không có cách nào lấy được điện thoại từ chỗ Lâm Giai Nhi.
Nói cách khác, muốn lấy được điện thoại của Lâm Giai Nhi, cô nhất định phải gặp được Lâm Giai Nhi.
Hỏi người giúp việc để lấy chìa khóa?
Tống Vy lắc đầu, không được.
Nếu như hỏi người giúp việc để lấy chìa khóa phòng Lâm Giai Nhi, người giúp việc chắc chắn sẽ nghi ngờ mục đích của cô, đến lúc đó mình tìm được Lâm Giai Nhi, vẫn chưa lấy được điện thoại, đã bị người giúp việc bắt lại rồi.
Nên, vẫn phải tìm cách khác.
Tống Vy buông tay nắm cửa ra, quay người tiếp tục đi lên tầng, quay trở về phòng mình.
Phía bên kia, trên biển mênh mông.
Đường Hạo Tuấn đi lên boong tàu du lịch, rồi dừng lại, đứng trước lan can nhìn về phía trước.
Mặt biển đen như mực, bị ánh đèn của chiếc tàu du lịch chiếu sáng, lộ ra màu xanh sẫm, khiến biển lớn trở nên càng thần bí.
Trình Hiệp cầm một chiếc áo khoác đi đến phía sau Đường Hạo Tuấn: “Tổng giám đốc, bên ngoài gió lớn, anh vẫn nên đi vào đi, nếu không sẽ bị cảm đó.”
“Không cần.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu từ chối ý tốt của anh ta, nhưng nhận lấy áo khoác: “Mấy hòn đảo hoang kiểm tra thế nào rồi?”
“Đã có ba hòn đảo hoang gửi lại tin tức, bên trên đều không có cảm ứng với thân thể, ba hòn đảo hoang còn lại, vẫn đang tìm kiếm.” Trình Hiệp trả lời.
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu: “Đã liên lạc được với ông chủ của những hòn đảo tư khác chưa?”
“Liên lạc được với một bộ phận, bọn họ đã phái người đi lên đảo xem xem có những người khác xâm nhập bất hợp pháp vào đảo của họ không, còn về một bộ phận chủ của những hòn đảo khác, trước mắt vẫn chưa liên lạc được.” Trình Hiệp đẩy kính nói.
Đường Hạo Tuấn ừ một tiếng: “Rất tốt, ngoài ra, cậu phái một nhóm người đi ra biển, tìm những hòn đảo không có trên bản đồ ở vùng biển này.”
Nếu như Tống Vy không ở những hòn đảo hoang và đảo tư nhân, vậy thì sẽ ở trên hòn đảo vẫn chưa được ghi nhận trên bản đồ thế giới.
“Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp.” Nói xong, Trình Hiệp quay người đi vào trong con tàu du lịch.
Đường Hạo Tuấn lấy trong túi ra một hộp thuốc, châm một điếu.
Làn khói trắng dày đặc, bao phủ lên khuôn mặt tuấn tú của Đường Hạo Tuấn, khiến người khác không nhìn ra được biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Từ sau khi Tống Vy bị đưa đi, khoảng thời gian này, gần như một ngày hai bao thuốc, dùng thuốc để làm tê liệt bản thân mình, để mình bình tĩnh.
Nếu không, anh nghĩ anh đã phát điên từ lâu rồi!
Búng tàn thuốc, Đường Hạo Tuấn thì thào trong gió biển: “Tống Vy, đợi anh, anh nhất định sẽ đưa em về nhà, anh còn đợi em đôn đốc anh cai thuốc.”
Trên đảo, Tống Vy vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên ghế treo ở ngoài ban công, nhìn chằm chằm nơi máy bay hạ cánh ở bên ngoài.
Lúc này, Đường Minh Hạo vẫn chưa trở về.
Lẽ nào, tối nay không định trở về.
Đột nhiên, dưới tầng truyền đến động tĩnh.
Tống Vy nghiêm túc lắng nghe, là tiếng la hét, tức giận của Lâm Giai Nhi: “Thả tôi ta, Melonna, có nghe thấy không, thả tôi ra.”
Melonna cũng chính là tên của người giúp việc.
Tống Vy nhướng mày.
Lúc này, Lâm Giai Nhi đã kêu gào muốn đi ra ngoài rồi!
Buổi sáng, Lâm Giai Nhi bị nhốt ở trong phòng, cả một ngày không nghe thấy cô ta hét đòi ra ngoài.
Sao bây giờ lại bắt đầu la hét đòi ra ngoài rồi?
Tống Vy không biết Lâm Giai Nhi xảy ra chuyện gì, đứng dậy đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi xuống xem sao, xem xem có thể tìm được cơ hội lấy được điện thoại không.
Tống Vy vịn vào lan can đi xuống tầng, đúng lúc nhìn thấy người giúp việc đi lên tầng.
Người giúp việc nhìn thấy Tống Vy, hơi cúi người: “Bà chủ, muộn như vậy rồi sao cô vẫn chưa đi nghỉ ngơi?”
“Không ngủ được.” Tống Vy lắc đầu trả lời.
Dường như người giúp việc hiểu ra điều gì đó, hỏi: “Là cô gái ở trên tầng hai làm ồn đến cô? Nếu là như thế, tôi sẽ đi lên bắt cô ta ngậm miệng lại!”
“Không cần, tôi chỉ tò mò muốn xuống xem cô ta đang ầm ĩ cái gì thôi.” Tống Vy chỉ vào phòng của Lâm Giai Nhi.
Người giúp việc trả lời: “Cụ thể tôi cũng không rõ, bây giờ tôi cũng đang muốn đi xem.”
“Vậy thì cùng đi.” Tống Vy nói.
Người giúp việc có chút khó xử: “Bà chủ, cô vẫn không nên đi thì hơn, ngộ nhỡ cô ta làm cô bị thương.”
“Không có cách nào, ở đây không phải còn có cô sao? Tôi tin tưởng cô sẽ bảo vệ cho tôi, đúng chứ?” Tống Vy nhìn cô ta, ánh mắt thâm thúy.
Người giúp việc thấy cô tin tưởng mình như vậy, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Được rồi, bà chủ đi theo sau tôi, nhất định không được cách cô ta quá gần, cô ta đã được huấn luyện một khoảng thời gian, bà chủ không phải là đối thủ của cô ta.”
Lại là huấn luyện!
Tống Vy cắn môi.
Chả trách buổi sáng, nắm đấm của Lâm Giai Nhi còn mang theo gió.
Hóa ra là như vậy!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.