"Đúng vậy." Ánh mắt Đường Hạo Tuấn cũng ôn nhu lại.
Tìm lâu như vậy, rốt cuộc có đầu mối tung tích của Tống Vy, đây là tin tốt duy nhất mấy ngày nay.
Anh tất nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Ba, chúng ta khi nào đi hải đảo kia đón mẹ?" Tay nhỏ của Tống Hải Dương nắm thành quả đấm, đã sẵn sàng tùy thời lên đường.
Nhưng Đường Hạo Tuấn lại nói: "Hải Dương, con ở lại bên này đã, mặc dù đã có tung tích mẹ con, nhưng cụ thể ở hải đảo nào còn cần điều tra, ba chuẩn bị tự mình đi hải vực kia, tìm từng đảo một!"
Nói tới đây, mặt Đường Hạo Tuấn kiên định lãnh trầm.
Nếu đã biết Tống Vy ở đâu, vậy tất nhiên anh phải tìm ra cô.
Trừ điều này ra, còn có Đường Hạo Minh, anh cũng phải bắt được!
"A, lại để con ở lại đây!" Tống Hải Dương chu cái miệng nhỏ, hiển nhiên có chút không vui.
Đường Hạo Tuấn ôn nhu an ủi: "Xin lỗi Hải Dương, bởi vì con quá nhỏ, mang con theo không tiện."
"Được rồi." Nghe được ba nói như vậy, Tống Hải Dương còn có thể làm sao, chỉ có thể buồn buồn không vui đồng ý.
Đường Hạo Tuấn trầm mặc hai giây, lại nói: "Như vậy đi Hải Dương, chờ ba tìm được mẹ con, lập tức đón con, thế nào?"
Nghe nói như vậy, mắt Tống Hải Dương trong nháy mắt sáng lên, mất mát lập tức dâng cao, liên tục gật cái đầu nhỏ: "Được."
"Cứ quyết định như vậy đi." Mắt Đường Hạo Tuấn nhu hòa nói.
"Ừ, quyết định như vậy, ba phải mau tìm được mẹ, đón con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483359/chuong-1067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.