Nghĩ đến những điều này, Mạc Vân đưa tay nâng cằm của Giang Vân Khê lên, vẻ mặt rất thách thức: “Nhìn cô đi, có chỗ nào xứng với sếp Đường, quả nhiên người càng xấu, càng không biết rõ bản thân.”
“Cô...”
Mắt Giang Vân Khê đỏ ngầu, muốn nói gì đó.
Mạc Vân trực tiếp hất cằm của cô ta, từ trong ví lấy ra một chiếc khăn ướt lau tay: “Được rồi, các người đưa cô ta về bộ phận vệ sinh đi, đừng để cô ta chạy loạn khắp nơi, ngộ nhỡ tổng giám đốc nhà anh cãi nhau với vợ, các anh sẽ khó sống đấy.”
Hai vệ sĩ nghe thấy lời này, thần sắc sững ra, vội vàng gật đầu: “Yên tâm đi cô Mạc, chúng tôi biết phải làm như nào.”
Mạc Vân ừ một tiếng, đi vào thang máy đi lên tầng trên.
Mạc Vân không giãy thoát được sự kìm kẹp của vệ sĩ, chỉ có thể giương mắt nhìn cửa thang máy khép lại, vốn gương mặt chỉ thanh tú, lúc này dần trở nên vặn vẹo.
Cô ta biết, những người giàu này ai cũng xem thường người khác.
Cứ đợi đấy, sẽ có một ngày, cô ta sẽ giẫm đạp những người xem thường cô ta xuống dưới chân!
Tầng trên cùng, Mạc Vân gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.
Cửa mở ra, Trình Hiệp nhìn thấy Mạc Vân, làm tư thế mời với cô ta.
Mạc Vân hít sâu một hơi, đè xuống sự căng thẳng trong lòng đi vào.
Trình Hiệp đi ở đằng sau cô ta, trong lòng không kìm được mà sửng sốt.
Dạo gần đây anh ta mấy lần nhìn thấy cô ta, đều cảm thấy kinh ngạc trước sự thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483329/chuong-1037.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.