“Anh là ai sao lại tìm tôi? Còn nói mình họ Đường!” Giang Vân Khê nhìn trừng trừng Đường Hạo Minh, trong lòng phẫn nộ vì bị lườm.
Đường Hạo Minh khoanh tay: “Tôi không nói dối cô, tôi thực sự họ Đường, tôi là Đường Hạo Minh.”
“Đường Hạo Minh?” Giang Vân Khê kinh ngạc.
Đường Hạo Minh, Đường Hạo Tuấn, nghe như là cùng một cái tên.
“Anh với Hạo Tuấn ...có quan hệ gì?” Giang Vân Khê không còn tức giận, nhìn Đường Hạo Minh, hi vọng hỏi.
Khi Đường Hạo Minh nghe thấy xưng hô của cô ta với Đường Hạo Tuấn, trong mắt anh ta hiện lên một chút giễu cợt.
Hạo Tuấn?
Đúng là da mặt dày, vậy cứ gọi Hạo Tuấn đi!
Đương nhiên, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Đường Hạo Minh cũng không biểu hiện ra ngoài, cong môi đáp: “Tôi là anh họ của nó.”
“Anh họ!” Sự thất vọng của Giang Vân Khê lập tức bay biến, lấy lại vẻ kinh ngạc: “Anh tới đây tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Hạo Tuấn bảo anh ta đến đây ư?
Trong lòng Giang Vân Khê đang suy nghĩ gì, đều viết hết ra trên mặt.
Đường Hạo Minh trong lòng giễu cợt, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Tôi đến tìm cô để làm một giao dịch với cô.”
“Giao dịch?” Giang Vân Khê sững sờ.
Không phải Hạo Tuấn bảo anh ta tới.
Đôi mắt cô tối sầm lại.
Đường Hạo Minh gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết cô đã cứu Hạo Tuấn, hơn nữa còn biết cô thích Hạo Tuấn, nên tôi có thể giúp cô có được Hạo Tuấn, nhưng cô cũng phải giúp tôi làm chút chuyện, thế nào, giao dịch này khá hời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483319/chuong-1027.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.