Rất nhanh, người quản lý đưa Tống Vy và Tống Hải Dương đến nơi Đường Hạo Tuấn nhảy xuống sông.
Tống Vy cúi đầu nhìn xuống, phía dưới nước sông chảy xiết, hơn nữa đá nhọn dựng đứng, nhìn thôi cũng thấy sợ, chỉ cần không cẩn thận thì có thể sẽ té đập vào tảng đá bị thương nặng.
Tống Vy không biết Đường Hạo Tuấn lúc ấy có đập vào tảng đá không, nhưng nước sông chảy xiết như vậy, cũng đã đủ nguy hiểm.
"Mẹ, ba lúc ấy có thể bị nước nhấn chìm không?" Tống Hải Dương kéo tay Tống Vy hỏi.
Tống Vy lắc đầu: “Mẹ cũng không biết."
Tống Hải Dương cúi mặt xuống, không hỏi nữa.
Tống Vy quay đầu nhìn người quản lý : “Đi thôi, đưa tôi đi dọc con sông này tiếp."
"Vâng mợ chủ." Người quản lý gật đầu.
Mấy người đi qua khu công nghiệp, đi tới bờ sông phía dưới, đi dọc theo bờ sông.
Tống Vy vừa đi, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, muốn nhìn có manh mối gì không.
"Mấy ngày nay có mưa không?" Tống Vy hỏi.
Người quản lý lắc đầu: “Không có, khoảng thời gian này trời đầy mây, nhưng không có mưa."
"Mẹ, mẹ hỏi chuyện này làm gì?" Tống Hải Dương tò mò.
Tống Vy mím môi: “Mẹ đang nghĩ, nếu lúc ấy ba con leo được lên bờ, như vậy trên bờ sẽ có dấu vết gì đó, chỉ cần trời không mưa, dấu vết kia hẳn là có thể giữ được một đoạn thời gian, tất nhiên, đó chỉ là suy đoán của mẹ, là thật hay không mẹ cũng không biết."
"Thử một lần đi." Trình Hiệp nói: "Chuyện này, lúc trước chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483311/chuong-1019.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.