“Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra rõ.” Mạnh Ngọc nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Đường Hạo Tuấn không nói chuyện, nhìn thấy Mạnh Ngọc rút một bao thuốc ra, cũng muốn một điếu rồi châm lửa, lặng lẽ hút.
Anh đã rất lâu không hút thuốc rồi, từ sau khi Tống Vy mang thai thì không hút nữa.
Nhưng lần này, dì Vương suýt nữa xảy ra chuyện, khiến tâm trạng của anh rất tồi tệ.
Mạnh Ngọc cũng châm một điếu, đứng ở bên cạnh anh, cùng anh hút thuốc.
Một lát sau, hút hết điếu thuốc, điện thoại của Mạnh Ngọc đổ chuông.
Anh ta rút điện thoại ra xem: “Dạo gần đây bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân bệnh nặng, chắc là gọi tôi qua họp, thương lượng vấn đề phẫu thuật như thế nào, tôi qua đó trước.”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, ừ một tiếng.
Mạnh Ngọc ném đầu thuốc đi, nhấc chân rời đi.
Đường Hạo Tuấn lại ngây ra đó một lúc, nghe thấy trong phòng bệnh có động tĩnh, ý thức được dì Vương có thể tỉnh rồi, anh mở cửa đi vào.
“Cậu chủ.” Dì Vương có hơi suy nhược gọi anh một tiếng.
Đường Hạo Tuấn biết bà ta như vậy là do di chứng của thuốc mê, khẽ ấn tay: “Dì Vương dì nằm xuống đi, đừng ngồi dậy.”
Dì Vương nghe anh nói như vậy, cũng nằm trở lại: “Không biết làm sao, tôi đột nhiên cảm thấy cả người mất sức, đầu còn hơi choáng.”
“Dì bị người ta hạ thuốc mê.” Đường Hạo Tuấn ngồi ở bên cạnh giường bệnh đáp.
Dì Vương sửng sốt: “Thuốc mê?”
“Không sai.”
“Ai... ai hạ thuốc tôi? Tại sao muốn hạ thuốc mê một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483301/chuong-1009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.