“Hạo Tuấn, anh ổn chứ?” Tống Vy đứng dậy, vòng qua ghế sô pha đi đến sau lưng Đường Hạo Tuấn, xoa bóp huyệt Thái Dương giúp anh.
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt: “Không sao, chỉ là hơi bực bội.”
“Không sao, kiểu gì cũng bắt được bọn họ.” Tống Vy chớp mắt, khẽ an ủi.
Thật ra có bắt được hay không thì cô cũng không chắc.
Chỉ có thể nói như thế.
Đường Hạo Tuấn giơ tay, vỗ bàn tay cô: “Anh biết, được rồi, không cần đâu, em cũng mệt nên nghỉ ngơi sớm.”
Tống Vy vâng một tiếng, dừng tay lại rồi trở lại bên cạnh anh.
Đường Hạo Tuấn choàng tay qua đầu cô, để cô nằm trên đùi mình.
Tống Vy cũng ngoan ngoãn thuận thế nằm lên.
Phụ nữ có thai thích ngủ, chưa được bao lâu cô đã ngủ say.
Đường Hạo Tuấn cứ vỗ về mái tóc ngắn của cô.
Đúng vậy, tóc ngắn.
Lúc bốn tháng, cô đã cắt mái tóc dài của mình, bây giờ tóc đã ngang vai.
Bởi vì cần dinh dưỡng nuôi tóc nên để đảm bảo đứa bé trong bụng có đầy đủ dưỡng chất, Tống Vy chỉ có thể cắt tóc.
Thật ra, lúc mang thai Hải Dương và Dĩnh Nhi, cô cũng từng cắt tóc nên đối với chuyện này, cô không cảm thấy có gì là khó chấp nhận, hơn nữa có nhà tạo kiểu tóc chuyện nghiệp, có thể cắt cho cô một quả đầu tóc đẹp mắt.
Tống Vy bây giờ, cắt mái tóc dài, ít đi một phần quyến rũ nhưng nhiều hơn sự khí khái, hào hùng, càng trông đẹp hơn.
Đường Hạo Tuấn chợt nhìn thấy bụng của cô động đậy.
Động tác vuốt tóc dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483281/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.