“Hạo Tuấn, cháu thả bác ra được không?” Bà Đường nhìn Đường Hạo Tuấn cầu xin.
Đường Hạo Tuấn nhíu mày: “Thả bà đi?”
“Đúng vậy, mọi việc đều do Đường Mãnh làm, bác không có làm gì cả, cháu không thể nhốt bác như thế này được, bác phải ra ngoài.” Bà Đường nói.
Đường Hạo Tuấn vẻ mặt vô cảm: “Đúng là bà không làm gì cả, tôi cũng sẽ thả bà đi, nhưng không phải lúc này.”
Nghe thấy anh sẽ thả mình ra, mắt Bà Đường sáng lên, sau đó lại nghe thấy anh nói không phải lúc này, hai mắt tối lại: “Vậy thì là lúc nào?”
“Chờ sau khi Đường Mãnh chết đi.” Đường Hạo Tuấn đáp từng chữ một.
Bà Đường rùng mình, toàn thân lạnh đi.
Sau khi Đường Mãnh chết?
Ai biết Đường Mãnh khi nào mới chết.
Lỡ đâu một hai năm nữa mới chết, vậy chẳng phải bà ta sẽ bị nhốt ở đây một hai năm sao?
Nghĩ đến đây, Bà Đường bất mãn, bà ta giơ tay ra, muốn nắm lấy cánh tay của Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn lùi lại một bước, tránh được.
Còn Bà Đường cũng bị vệ sĩ chặn lại, không thể lại gần Đường Hạo Tuấn.
“Hạo Tuấn, bác cầu xin cháu, đừng nhốt bác ở đây mãi, bác…”
“Được rồi, nếu như bà chỉ muốn tôi thả bà ra, tôi nói cho bà biết, không thể nào.”
Sắc mặt Bà Đường tái nhợt: “Nhưng bác đã bị giam lâu như vậy, nếu tiếp tục như thế, bác sẽ điên mất, hay là bác ly hôn với bác cả của cháu, sau khi ly hôn, bác không còn quan hệ gì với nhà họ Đường nữa, cháu cũng không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483246/chuong-954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.