“Là tôi.” Tống Vy đứng ở đối diện cách bà ta hai ba mét, mỉm cười gật đầu.
Tô Thu nhìn nụ cười trên mặt Tống Vy, cứ như chịu kích thích gì đó, bà ta lập tức giương nanh múa vuốt muốn nhào tới, xé rách mặt Tống Vy.
Nhưng vừa cử động đã bị hai cảnh sát nữ giữ chặt lại.
Một nữ cảnh sát trong đó thẳng tay dùng gậy cảnh sát gõ lên người bà ta, nhắc nhở bà ta bình tĩnh lại.
Tô Thu đau đến nỗi không dám làm càn nữa, chỉ dám trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tống Vy, như thể muốn chọc thủng người Tống Vy.
“Chính mày, nếu không phải mày dẫn theo cảnh sát tới thì tao cũng sẽ không bị bắt!” Khóe mắt Tô Thu như muốn nứt toác ra.
Tất cả là tại con Tống Vy khốn kiếp này hại.
Nếu con khốn này không dẫn cảnh sát tới, cảnh sát sẽ không nhìn thấy bà ta xuống tay với Tống Huy Khanh, sau đó bắt tại trận.
Đều tại Tống Vy, là Tống Vy hại bà ta!
“Bà nói không sai, là tôi dẫn người tới, nhưng không phải tôi muốn dẫn, mà là hôm qua Tống Huy Khanh bảo tôi hôm nay dẫn người tới.” Nụ cười trên mặt Tống Vy vẫn không thay đổi.
“Không thể nào.” Tô Thu phản bác theo bản năng.
Tống Vy vuốt tóc: “Sao lại không thể? Bà đừng quên, hôm qua Tống Huy Khanh liên lạc với bà, muốn bà hôm nay tới gặp ông ta, mà ngay hôm trước bà gọi điện thoại cho Lâm Quốc Thần, bại lộ chuyện bà cặp kè với Lâm Quốc Thần. Thế nên bà nghĩ xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483238/chuong-946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.