Tống Huy Khanh nhắm mắt: “Đúng, thật ra chú không chỉ trốn thuế một lần, nhưng tài khoản giả làm rất kín kẽ nên quan chức chỉ tra ra một lần mà thôi.”
Căn cứ theo pháp luật trong nước, nếu trốn thuế lần đầu, chỉ cần bồi thường thì không sao.
Nhưng ông ta không phải một lần mà là rất nhiều lần. Nếu để quan chức biết ông ta tái phạm, chắc chắn sẽ bỏ tù ông ta.
Ông ta không muốn ngồi tù nên mới chấp nhận số phận, làm theo lời Tô Thu.
Ai kêu bà ta là người chung chăn gối với ông ta, chuyện mà người khác không biết, Tô Thu chắc chắn sẽ biết.
“Vô sỉ, hai người cực kỳ vô liêm sỉ!” Tống Vy lại mắng chửi lần nữa.
Tống Huy Khanh gượng cười.
Đúng vậy, không phải ông ta là loại vô liêm sỉ hay sao? Ban đầu thành lập Tống Thị, gần như đều là dựa vào Lưu Mộng.
Nhưng cuối cùng ông ta lại đuổi thẳng cổ Lưu Mộng ra ngoài, không phải vô liêm sỉ thì là gì đây?
Tống Huy Khanh rơi vào kết cục như hôm nay cũng là do ông ta đáng đời.
“Vậy hôm nay ông nói sự thật cho chúng tôi biết là muốn làm gì? Tôi không tin ông không có mục đích, Nếu không thì tại sao ông lại chọn ngay thời điểm này mới nói cho chúng tôi nghe, lúc trước thì lại không nói, hửm?” Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống, lạnh lùng hỏi.
Tống Huy Khanh tự cười mỉa: “Quả nhiên bị hai đứa đoán trúng rồi. Phải, chú nói cho hai đứa nghe mấy chuyện này quả thật là có mục đích. Mục đích của chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483229/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.