Đường Hạo Minh dừng bước, sắc mặt âm trầm nhìn về phía trước.
Tống Vy đang bị anh ta bế cũng nhìn về phía trước, như bắt được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt cô lóe lên tia hy vọng mãnh liệt: “Trợ lý Trình!”
Người đến là Trình Hiệp, sau lưng Trình Hiệp còn có cả một nhóm vệ sĩ.
Trình Hiệp lo lắng nhìn Tống Vy: “Mợ chủ yên tâm, tôi sẽ cứu cô.”
Tống Vy gật đầu lia lịa, trong lòng đã không còn hoảng hốt nữa.
Đường Hạo Minh ôm chặt lấy phần eo và chân của cô, chặt đến nỗi khiến cô đau nhíu cả mày lại.
Trình Hiệp thấy vậy, cau chặt mày: “Đường Hạo Minh, mau thả mợ chủ ra, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh nữa đâu!”
Đường Hạo Minh cười chế nhạo: “Tôi không thả thì sao!”
“Nếu anh không thả, anh cho rằng hôm nay anh có thể ra ngoài được sao?” Trình Hiệp hỏi anh ta.
Đường Hạo Minh bật cười: “Nói cứ như nếu tôi thả cô ấy đi thì tôi có thể ra ngoài không bằng. Cậu mang theo nhiều người như thế này, ngoài việc cứu người thì chẳng phải là để đến bắt tôi còn gì?”
Trình Hiệp nghẹn lời vì bị anh ta nói trúng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Trình Hiệp đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, trả lời: “Nếu anh đã biết vậy rồi thì tôi cũng không khách khí nữa. Lên đi, cứu mợ chủ ra, bắt cả người kia lại.”
Đường Hạo Minh khó khăn lắm mới ra ngoài được, anh ta không thể bỏ qua lần này, nhất định phải bắt được.
Nếu không lần tiếp theo, không biết phải đến bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483221/chuong-929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.