Tống Vy nghe thấy anh không vui, bụm miệng cười: “Được rồi, em chỉ nói thế thôi. Anh mau nghỉ ngơi đi, anh đã hơn ba mươi rồi, nếu không giữ gìn sức khoẻ, nhỡ đâu ngày nào đó anh có mệnh hệ gì thì em và hai con phải làm sao? Biết đâu đấy em lại đưa theo hai con tái giá thật đó.”
“Em dám!” Giọng nói Đường Hạo Tuấn vút lên.
Tống Vy càng cười tươi vui vẻ: “Anh thử xem em có dám không?”
Đường Hạo Tuấn mím môi mỏng thành một đường, đáp: “Em không có cơ hội ấy đâu. Em chỉ có thể là của anh thôi.”
“Vâng vâng vâng, vậy anh mau nghỉ ngơi đi. Em cũng phải đi thi đây, sau đấy còn phải đi đón Tiểu Kim nữa.” Tống Vy nhìn giờ rồi nói.
Đường Hạo Tuấn đáp lời: “Ừ.”
Cuộc gọi kết thúc. Anh đặt điện thoại xuống, nhìn đống giấy tờ còn chưa giải quyết xong trước mặt rồi trầm tư giây lát, cuối cùng anh vẫn gạt chúng sang một bên, đứng lên.
Câu nói “hơn ba mươi tuổi” kia của Tống Vy khiến anh cảm thấy có chút tổn thương.
Ngoài ra, còn có câu “lao lực chết, chết rồi sẽ đưa hai con đi tái giá, để con gọi người khác là ba” nữa, càng làm anh tức không chịu nổi.
Hừ, nghỉ thì nghỉ, anh không cho cô cơ hội để đi tái giá đâu.
Đường Hạo Tuấn bóp trán, bước về phòng mình.
Ở nước ngoài, Tống Vy mỉm cười đặt điện thoại xuống: “Đồ ngốc.”
Cô có thể tưởng tượng ra được lúc này dáng vẻ Đường Hạo Tuấn bên kia điện thoại như thế nào, chắc chắn anh sẽ ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483214/chuong-922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.