Lâm Giai Nhi không ngờ Kiều Phàm lại không nể mặt đến vậy, tức đến run cả người: “Kiều Phàm, anh không sợ tôi sẽ nói cho Tống Vy rằng Tống Hải Dương bị tai nạn xe là do một tay anh bày ra sao?”
“Còn nữa, để không bị lộ tẩy mà anh còn xóa ký ức của Tống Hải Dương. Đã thế, ngay cả chuyện anh gặp tai nạn xe cũng đều là do anh sắp đặt trước, kể cả việc kho hàng của Tống Vy bị cháy cũng là do anh làm.”
Nghe vậy, Kiều Phàm không những không hoảng loạn, ngược lại còn nở một nụ cười u ám: “Vậy cô cứ nói đi. Cô có tin, trước khi cô kịp nói ra, tôi đã giải quyết cô xong rồi không? Cô nên biết rằng, đối với một bác sĩ thì tạo ra một tiêu bản hình người cũng không phải là chuyện gì quá khó. Cô nghĩ đến lúc đấy ai mà biết được cái tiêu bản đó là cô?”
“Anh…” Lâm Giai Nhi bị doạ cho sợ rồi.
Biến thái, tên đàn ông này là một kẻ biến thái thực sự.
Cô ta thừa nhận mình ác độc, nhưng chưa đến mức như Kiều Phàm, giết người xong còn động chân động tay với thi thể.
Cùng lắm cô ta cũng chỉ giết chết là xong.
Cho nên, so với Kiều Phàm, cô ta vẫn còn kém một chút.
Nghe ra được sự sợ hãi của Lâm Giai Nhi, Kiều Phàm cười mỉa: “Cho nên, tốt nhất là cô đừng có uy hiếp tôi, không thì cô còn chẳng đủ để tôi chơi đùa.”
Lâm Giai Nhi cắn chặt răng: “Rồi, lần này coi như tôi thua. Nhưng Kiều Phàm, anh cứ chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483210/chuong-918.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.