“Cũng được.” Giang Hạ gật đầu, sau đó kéo Tống Vy ngồi xuống, bắt đầu nói liên tục không ngớt.
Đợi tới khi cô trở về bệnh viện thì trời đã tối.
Hai đứa trẻ đã dậy, đang nằm trên giường bệnh chơi đồ chơi.
Tống Vy thấy tinh thần của hai con đều tốt nên cũng yên tâm hẳn.
Cứ đà này, chắc hai đứa sẽ hồi phục nhanh thôi.
“Mẹ.” Hai đứa ngọt ngào gọi Tống Vy.
Tống Vy đi tới hôn bọn trẻ: “Ngoan.”
“Anh cũng muốn.” Đột nhiên, giọng nói trầm ấm êm tai của người đàn ông vang lên từ phía sau.
Tống Vy quay đầu, đúng lúc bắt gặp gương mặt điển trai vô ngần của Đường Hạo Tuấn: “Anh về lúc nào thế? Sao không hề nghe tiếng gì vậy?”
“Mẹ, ba vừa tới, con muốn nhắc mẹ biết nhưng ba không cho.” Tống Hải Dương cười hí hửng.
Tống Dĩnh Nhi cũng gật đầu: “Con có thể làm chứng cho anh.”
Tống Vy trợn mắt: “Hai đứa này, ngay cả mẹ mà cũng dám gạt à?”
Cô nói xong, giơ tay ra định cù lét hai đứa.
Đường Hạo Tuấn vội ngăn lại: “Em đừng động vào con, vẫn đang bị thương đấy.”
“Anh yên tâm, em biết mà, em cố tình dọa bọn nó thôi, cũng không động vào thật đâu mà.” Tống Vy thuận thế rút tay về.
Đường Hạo Tuấn chỉ vào mặt mình: “Mau lên, lúc nãy em hôn mỗi đứa một cái, vậy anh muốn hai cái.”
Tống Vy dở khóc dở cười: “Đúng thật là, anh còn ghen với cả con nữa…”
“Em mau lên.” Đường Hạo Tuấn cắt ngang lời cô.
Tống Vy cạn lời đỡ trán, cuối cùng vẫn kiễng chân hôn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483208/chuong-916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.