Tuy không biết Kiều Phàm có thực sự từ bỏ Tống Vy hay chỉ là đang ẩn nhẫn.
Nhưng cho dù thế nào thì khoảng thời gian này, Kiều Phàm cũng an phận hơn rất nhiều.
“Đợi cuộc thi quốc tế kết thúc, chúng mình tổ chức đám cưới nhé.” Lúc này, Đường Hạo Tuấn bất ngờ nói.
Tống Vy sững sờ, sau đấy ngẩng đầu nhìn anh: “Đám cưới?”
“Ừ. Chúng ta đã kết hôn lâu như thế rồi, bởi vì mải bận chuyện riêng nên vẫn chưa tổ chức đám cưới, nhưng đám cưới chắc chắn phải tổ chức chứ. Cho dù có bận hơn nữa cũng phải để dành ra mấy ngày tổ chức, không thể kéo dài thêm được.” Đường Hạo Tuấn vuốt ve mái tóc của cô, nói.
Tống Vy hơi động lòng nhưng ngay sau đó đã lắc đầu: “Vẫn nên để tổ chức sau đi.”
“Tại sao?” Đường Hạo Tuấn nhíu mày.
Tống Vy thở dài đáp: “Còn chưa bắt được Lâm Giai Nhi và Đường Hạo Minh. Nhỡ đâu bọn họ nhảy ra bày trò phá đám lúc chúng ta tổ chức đám cưới thì sẽ không hay, cứ nên đợi bắt được hai người bọn họ rồi nói.”
Đường Hạo Tuấn mím môi, cuối cùng vẫn đồng ý.
Bởi vì tổ chức đám cưới phải mời rất nhiều người đến.
Chẳng may Đường Hạo Minh và Lâm Giai Nhi thực sự bày trò làm liên lụy đến người vô tội thì quả thực khó giải quyết.
“Được, để sau này rồi tính. Xin lỗi em, khiến em phải chịu ấm ức rồi, mãi chưa cho em một đám cưới.” Đường Hạo Tuấn áy náy nhìn Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười: “Không đâu, em không cảm thấy tủi thân đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483206/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.