Đường Mãnh hừ lạnh: “Nó biết không có nghĩa là tôi cũng biết, năm đó có người gửi tin nhắn cho tôi nói rằng ba mẹ cậu đi ra ngoài thăm hỏi ai đó, xe đã bị hư. Người đó nói rằng biết tôi có suy nghĩ muốn giết ba mẹ cậu, ông ta nói là ông ta sẽ dẫn ba mẹ cậu đi trên con đường đó, kêu người của tôi nhanh chóng chạy đến, chuyện chính là như vậy.”
Đường Hạo Tuấn không lên tiếng.
Xem ra Đường Mãnh thật sự không biết tên hung thủ đó là ai.
Người duy nhất biết tới cũng chỉ có Đường Hạo Minh.
Nhưng mà tại sao Đường Hạo Minh lại biết chứ?
Có rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Đường Hạo Tuấn, nhưng mà lại không nhận được câu trả lời, làm bầu không khí xung quanh anh dần dần trầm xuống.
Hai vợ chồng Đường Mãnh cảm nhận được một nguồn áp lực rất lớn, bọn họ đều yên lặng không dám lên tiếng.
Một lúc sau, Đường Hạo Tuấn mới khẽ mấp máy đôi môi mỏng: “Cho dù là người kia hay là ông, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai, tôi nhất định sẽ tìm được di chúc của ông nội.”
Sắc mặt Đường Mãnh trắng bệch, nắm chặt tay không dám nói tiếng nào.
Đường Hạo Tuấn cũng không muốn phải lãng phí thời gian ở nơi này, anh quay người đi ra khỏi cửa.
Lúc đi ra khỏi cửa, anh hơi nghiêng đầu dặn dò mấy tên bảo vệ đang đứng canh ở ngoài cửa: “Canh chừng bọn họ, có động tĩnh gì thì lập tức báo cho tôi biết.”
“Vâng.” Đám bảo vệ đồng loạt đáp lời.
Đường Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483171/chuong-879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.