Tống Vy không phủ nhận: “Có một chút.”
Đường Hạo Minh dường như tâm trạng rất tốt, đã cười ha hả.
Sau khi cười mấy tiếng, anh ta dừng lại: “Tôi ngược lại là muốn kêu cô cảm ơn tôi bằng chuyện khác, nhưng tôi biết cô không nhất định sẽ đồng ý, cho nên không bằng ăn với cô bữa cơm đi!”
Tống Vy nhếch môi, miễn cưỡng mỉm cười, không lên tiếng.
Đường Hạo Minh đứng dậy: “Được rồi, cô cố gắng nghỉ ngơi, tôi ra ngoài làm chút chuyện, trước khi tới giờ đi ăn tôi sẽ tới thăm cô.”
Tống Vy ừ một tiếng.
Đường Hạo Minh đi về phía cửa.
Vừa đi tới cửa, anh ta lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn cô: “Đúng rồi, nghe nói Hạo Tuấn dạo này vẫn đang tìm tôi, cô sẽ không nói ra chuyện tôi xuất hiện ở đây cho Hạo Tuấn đâu nhỉ?”
“Sẽ không.” Tống Vy lắc đầu, rất nghiêm túc mà nhìn anh ta trả lời.
Nếu cô không gặp được hai người da đen đó, hoặc không được anh ta cứu, cô chắc chắn sẽ nói với Đường Hạo Tuấn.
Nhưng anh ta đã cứu cô, cho nên cô cũng không thể lấy oán báo ơn được.
Có điều lần sau, cô vẫn sẽ nói.
Đường Hạo Minh khẽ mỉm cười: “Vậy thì tốt.”
Dứt lời, anh ta mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Tống Vy.
Cô giống như rút mất sức, dựa vào chiếc gối phía sau.
Nói thật, Đường Hạo Minh là một người đàn ông cô sợ nhìn thấy nhất, ở riêng với anh ta, cô gần như phải dùng toàn bộ sự cảnh giác để ứng phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483168/chuong-876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.