“Hửm?” Đường Hạo Tuấn híp mắt: “Vậy nên tôi không nói rõ, vẫn là lỗi của tôi sao?”
“Không không không, tôi không có ý này, tôi chỉ là... Vy Vy.” Hạ Bảo Châu mặt mày khổ sở nhìn sang Tống Vy cầu cứu.
Tống Vy lau nước mắt vì cười chảy nước mắt ở khóe mắt: “Được rồi Hạo Tuấn, cậu ấy thật sự không biết là anh, anh đừng trách cậu ấy, có điều lời cậu ấy nói cũng đúng, tầm nhìn của cô Lâm quả thật quá bé rồi.”
Đường Hạo Tuấn nhếch môi không tiếp lời, rõ ràng là mặc nhận.
Trên thực tế, anh cũng không biết tại sao Lâm Giai Nhi lại yêu anh sâu đậm như vậy.
Có điều cũng chả sao cả, cô ta có yêu anh nữa, anh cũng sẽ không động lòng với cô ta.
Buổi chiều, Đường Hạo Tuấn dẫn hai đứa trẻ về nước.
Tống Vy và Hạ Bảo Châu tiễn bọn họ ở sân bay.
Trước khi lên máy bay, Tống Dĩnh Nhi ôm Tống Vy khóc không thành tiếng, không muốn rời khỏi mẹ.
Tuy Tống Hải Dương không giống như em gái, nhưng mắt cũng đỏ hoe, rõ ràng cũng rất không nỡ.
Ngay cả Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy bằng ánh mắt thâm tình.
Lúc đó, Tống Vy suýt nữa không nhịn được, trực tiếp mua vé máy bay đi cùng với mấy ba con.
Có điều cuối cùng cô vẫn nhịn được.
Ba ba con đi vào lối đi VIP, mãi cho tới khi không nhìn thấy nữa, Tống Vy mới buông tay xuống, sau đó ôm lấy Hạ Bảo Châu ở bên cạnh.
Hạ Bảo Châu biết cô buồn, vỗ nhẹ vào lưng của cô mà an ủi.
An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483166/chuong-874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.