Tô Huyền liếc nhìn cô ta, hiếm khi trả lời cô ta một câu với giọng điệu tốt: “Tạm thôi.”
Vừa rồi cô ta đã hỏi người đó, người đó nói rồi, cô ta đã xóa mọi dấu vết, ban tổ chức sẽ không tra được bọn họ.
Người đó là chọn được từ chuyện đó, nếu đã nói như vậy, chắc chắn là thật.
Hơn nữa người đó còn nói, ngoài loại bỏ dấu vết của bọn họ, đồng thời còn cố ý để lại dấu vết của một nhà thiết kế khác lại, như thế, ban tổ chức sẽ chỉ tra được người thiết kế khác làm.
Cho nên, tâm trạng của cô ta đương nhiên rất tốt.
Chỉ là lần này lại không tính kế được Tống Vy, đuổi Tống Vy ra khỏi cuộc thi.
Không lâu sau, Hạ Bảo Châu và Tống Vy quay lại.
Trên đầu của Hạ Bảo Châu quấn băng gạc, sắc mặt cũng rất tái nhợt, nhìn trông rất suy yếu.
Các nhà thiết kế và người mẫu đều lũ lượt tới hỏi han, hỏi hai người sự việc cụ thể.
Có điều Tống Vy và Hạ Bảo Châu chỉ tùy ý ứng phó vài câu thì đuổi bọn họ đi.
“Cô Tống.” Tống Vy vừa ấn Hạ Bảo Châu vào chỗ ngồi, chuẩn bị trang điểm cho Hạ Bảo Châu thì Tô Huyền đi tới.
Tống Vy nhíu mày: “Cô Tô, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là tới xem cô Hạ, cô Hạ không sao chứ?” Tô Huyền nhìn Hạ Bảo Châu, hỏi với vẻ quan tâm.
Hạ Bảo Châu không nhìn ra cô ta rốt cuộc là thật sự quan tâm hay là giả bộ quan tâm.
Cá nhân cô ấy thì nghiêng về ý giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483162/chuong-870.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.