Sau đó Tống Vy và Đường Hạo Tuấn trò chuyện thêm khoảng mười phút rồi cúp máy.
Bởi vì tiếp theo cô sẽ phải sắp xếp lại hành lý, lại còn bị khó chịu do chênh lệch múi giờ nữa.
“Cậu chủ.” Ngay khi Đường Hạo Tuấn vừa đặt điện thoại xuống, dì Vương chợt bước vào, theo sau là Trình Hiệp.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Trình Hiệp đến muộn như vậy là biết chắc có chuyện rất quan trọng, anh lập tức đứng dậy: “Dì Vương, dì đưa hai đứa lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Dì Vương gật đầu rồi dắt hai đứa trẻ lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp.
Đường Hạo Tuấn đút tay vào trong túi quần: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Là chuyện liên quan tới việc hôm qua anh bảo tôi điều tra về thông tin của cô Lâm, đã có kết quả rồi.” Trình Hiệp nói, sau đó giao tài liệu trong tay ra.
Đường Hạo Tuấn híp mắt, một tay cầm lấy, một tay khác mở túi tài liệu ra.
Thông tin bên trong rất nhiều, có chừng mười mấy tờ giấy.
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại thành một đường thẳng, anh đọc từng tờ một.
Một lúc lâu sau khi đã đọc xong, bàn tay đang cầm tài liệu của anh bỗng nhiên siết chặt lại, sắc mặt rất khó coi, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Cô ấy thực sự đã làm những chuyện này sao?” Đường Hạo Tuấn nhìn chằm chằm Trình Hiệp.
Trình Hiệp gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì khi làm những việc này thì cô Lâm còn khá nhỏ, nên không khó để tra ra.”
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483139/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.