Cô ta không phải là một người tốt, đánh giá như vậy đủ chứng minh nhân phẩm của Lâm Giai Nhi trong giới cậu ấm cô chiêu lá ngọc cành vàng lúc trước tồi tệ đến nhường nào.
Dương như Trần Nhã Nhã nhớ ra được chuyện đáng sợ gì đó, biểu cảm trên mặt có vẻ hốt hoảng: “Đó là chuyện mười một năm trước. Tôi nhớ có một lần ở bữa tiệc từ thiện, tôi đã uống rất nhiều nước trái cây nên phải ra ngoài đi vệ sinh. Lúc đi ngang qua vườn hoa nhỏ thì trông thấy Lâm Giai Nhi đang hành hạ một chú mèo con với vẻ mặt dữ tợn.”
“Gì cơ?” Tống Vy cũng bị dọa một phen.
Trần Nhã Nhã run lên: “Con mèo đó rất thê thảm. Toàn thân máu chảy đầm đìa, nhưng lúc đó tôi bị dọa hết hồn, không dám tiến lên cứu chú mèo đó. Cộng thêm dáng vẻ lúc đó của Lâm Giai Nhi thật sự đáng sợ, tôi sợ mình bị cô ta phát hiện rồi sẽ hành hạ tôi giống như hành hạ con mèo kia, nên tôi đã chạy vội đi, sau đó…”
“Sau đó thì sao?”
Trần Nhã Nhã hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng rồi nói tiếp: “Sau đó con mèo kia đã chết. Nó là con mèo cưng của bà Trương, chủ nhân của bữa tiệc. Sau khi bà ấy biết con mèo đã chết thì rất đau lòng, nhờ người điều tra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Vậy có tra ra được gì không?” Tống Vy nhìn cô ta.
Trần Nhã Nhã cười khổ: “Làm sao có thể tra ra được chứ? Nhà họ Lâm vì không muốn bà Trương tra ra được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483129/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.