“Ba, còn cái ba đã hứa với Dĩnh Nhi thì sao?” Ngay vào lúc Đường Hạo Tuấn đang vui vẻ, cô nhóc liền đưa tay về phía anh.
Ba đã nói rằng chỉ cần cô bé chuyển lời cho mẹ thì sẽ tặng bé món đồ chơi mà cô bé thích.
Bây giờ cô bé đã truyền lời xong rồi, có phải ba nên cho cô bé đồ chơi rồi không?
Đường Hạo Tuấn bị vẻ đáng yêu của cô nhóc chọc cười, anh cúi người nhặt hai chiếc túi dưới chân lên rồi đưa cho cô bé: “Cái màu hồng là của con, còn cái màu xanh là của anh trai con, con cầm luôn cho anh nhé.”
“Được ạ.” Mắt cô nhóc sáng lên, cầm lấy món đồ chơi chạy về phòng, đưa cho anh trai đang luyện tiếng Pháp.
Ngay sau đó, trong phòng khách chỉ còn một mình Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy đi về phía phòng làm việc.
Khi cô nhóc bước ra cũng chưa đóng cửa nên anh chỉ nhẹ nhàng đẩy vào thì cửa đã mở ra.
Tống Vy ngồi sau bàn làm việc, trên tay cầm điện thoại di động, đang gọi cho ai đó.
Cũng không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt cô có vẻ thất vọng.
“Sao vậy?” Đường Hạo Tuấn nhẹ giọng hỏi thăm.
Tống Vy ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi đang liên hệ với người mẫu, nhưng đều bị từ chối cả rồi.”
Trong nước chỉ có mấy người mẫu nổi tiếng thôi, chất lượng và khí chất cũng không đồng đều, kém rất xa so với nước ngoài.
Dù sao thì điều kiện chiều cao của phụ nữ phương Đông quả thực không xuất sắc bằng phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483121/chuong-829.html