Đường Hạo Tuấn đến nơi người từng là trợ lý của ông nội ở.
Anh đã ở lại đó rất lâu, hỏi rất nhiều.
Câu trả lời cuối cùng anh nhận được gần như trùng khớp với những gì Tống Vy đã nói, cũng giống như anh đã suy đoán, cái chết của ba mẹ anh không phải do Lưu Mộng đụng phải, mà là do người của Đường Mãnh làm.
Kết quả này khiến Đường Hạo Tuấn bị đả kích rất mạnh, khi đi ra khỏi chỗ ở của trợ lý, bước đi của anh còn hơi lộn xộn.
Khi đi xuống cầu thang anh đã suýt ngã sấp xuống, nhưng nhờ có Trình Hiệp kịp thời đỡ lấy nên mới tránh được hậu quả.
“Tổng giám đốc, chúng ta về biệt thự sao?” Trình Hiệp đau lòng nhìn Đường Hạo Tuấn.
Giờ anh ta cũng mới biết hóa ra ông bà chủ bị Đường Mãnh giết, chứ không phải mẹ của Tống Vy.
Tất cả những gì tổng giám đốc làm với Tống Vy trong thời gian này đều trở thành trò cười, khiến Tống Vy bị tổn thương.
Cho nên, anh ta có thể đoán được giờ phút này trong lòng tổng giám đốc khó chịu như thế nào, chán nản biết bao.
“Trở về biệt thự.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu, giọng nói khàn khàn.
Anh muốn trở về gặp Tống Vy, muốn nói xin lỗi với cô.
Để cô biết rằng anh đã thực sự sai rồi.
“Vâng.” Trình Hiệp đỡ Đường Hạo Tuấn lên xe, lái về biệt thự.
Khi họ về đến biệt thự thì trời đã tối.
Khi Đường Hạo Tuấn bước vào căn biệt thự, bên trong hoàn toàn trống không, cực kỳ yên tĩnh, nếu không phải trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483106/chuong-814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.