Đúng lúc Lâm Giai Nhi sắp sửa bị lửa giận và nỗi tủi hổ làm cho mất trí thì chiếc thang máy ở cách đó không xa đinh một tiếng rồi mở ra. Đường Hạo Tuấn và Trình Hiệp lập tức đi từ bên trong ra.
Nhìn thấy mấy người Tống Vy đang đứng túm tụm ở đó, Đường Hạo Tuấn chau mày: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Mấy thư ký nghe thấy lời anh liền đứng hẳn hoi lại.
Hai mắt Lâm Giai Nhi đỏ ửng, nhìn về phía Đường Hạo Tuấn.
Chỉ có Tống Vy quay người lại, thờ ơ nhìn Đường Hạo Tuấn một cái: “Không có gì, dạy dỗ cho loại người không biết xấu hổ một bài học thôi.”
Loại người không biết xấu hổ?
Đường Hạo Tuấn nhướng mày, sau đó cảm thấy như mình vừa đá vào thứ gì đó, cúi đầu nhìn thử, hóa ra là một túi đồ ăn vặt.
Anh nhận ra đây chính là đồ ăn vặt mà Lâm Giai Nhi đã để trong phòng làm việc của anh.
Hiện giờ đồ ăn vặt và đồ chơi đều rơi đầy đất, kết hợp với bộ dạng rõ ràng là đang ấm ức của Lâm Giai Nhi, Đường Hạo Tuấn đã hiểu ra người mà Tống Vy muốn dạy cho một bài học là ai.
“Mọi người về hết đi.” Đường Hạo Tuấn nheo mắt, liếc nhìn mấy thư ký kia một lượt.
Mấy thư ký kia lập tức vâng dạ rồi về lại phòng làm việc.
Bọn họ chỉ muốn quay về để buôn ngay tin tức nóng hổi này trong nhóm.
Chỉ còn lại bốn người ở đó.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy: “Giai Nhi đã làm gì mà em muốn dạy cho cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483100/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.