Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn khẽ nhếch lên.
Anh đã cảm thấy kỳ lạ rồi, Giang Hạ mỗi lần nhìn thấy anh đều sợ sệt như chuột, vậy mà hôm đó lại to gan lớn mật nhổ tóc trên đầu anh.
Nếu không phải lúc đó cô ấy nói là trút giận cho Tống Vy thì tuyệt đối anh sẽ không bỏ qua cho cô ấy.
Tống Vy lật kết quả giám định ba con đến trang cuối cùng, giơ lên giữa không trung: “Anh và hai đứa trẻ không có quan hệ huyết thống. Anh nói đúng, ba người không phải ruột thịt, tôi vẫn luôn cho rằng ba người là ba con ruột, nhưng hiện thực đã vả cho tôi một bạt tai, cho nên sao tôi lại có thể để anh tiếp tục nuôi dưỡng hai đứa trẻ chứ? Chắc hẳn trong lòng anh cũng có thành kiến với hai đứa trẻ.”
Bởi vì chúng là con của cô, là cháu ngoại của mẹ cô.
Đến cả cô mà anh còn giận cá chém thớt, nói chi là hai đứa trẻ không có quan hệ máu mủ gì với anh.
Đường Hạo Tuấn không có cách nào phản bác lời Tống Vy nói, đúng là anh cũng có thành kiến với hai đứa trẻ.
Thế nhưng anh chưa từng nổi lên suy nghĩ không nuôi dưỡng hai đứa, anh vẫn có thể cho chúng cuộc sống tốt nhất, chỉ là anh sẽ không tiếp tục thương yêu chúng nữa.
Thấy Đường Hạo Tuấn không nói lời nào, Tống Vy cũng mệt mỏi, cô để kết quả giám định ba con xuống: “Tổng giám đốc Đường, hôm nay tôi nói với anh những chuyện này, anh hãy suy nghĩ thật kỹ đi, quả thực tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483087/chuong-795.html