Giang Hạ không cần nghĩ cũng biết Tống Vy đang đắn đo điều gì, thở dài: “Thôi bỏ đi, vấn đề giữ hay bỏ đứa bé, hiện giờ đừng nghĩ vội, nên suy xét quan hệ của cậu với tổng giám đốc Đường đi thì hơn.”
Tống Vy cắn môi: “Đúng rồi. Cậu chưa nói với anh ấy chuyện mang thai phải không?”
“Chưa.” Giang Hạ lắc đầu: “Chỉ mải lo cho cậu, hoàn toàn không nhớ tới việc báo với anh ấy. Thế giờ phải nói với anh ấy sao?”
“Thôi.” Tống Vy nhắm mắt: “Đừng nói vội.”
Thật ra cô rất sợ nói cho Đường Hạo Tuấn chuyện cô mang thai, anh sẽ bảo cô bỏ đứa bé đi.
Vì đối với anh, cô chính là con gái của kẻ thù.
Thế nên vẫn nên chờ thám tử điều tra rõ ràng, sau đó quyết định xem có nên nói với anh hay không, lúc đó giữ hay bỏ đứa trẻ, chắc cô cũng có thể quyết định.
“Được rồi, vậy thì không nói.” Giang Hạ nhún vai.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Giang Hạ quay đầu nhìn về phía cửa: “Chắc là canh gà tớ đặt tới rồi.”
Dứt lời, cô ấy ra cửa, quả nhiên bên ngoài là một anh shipper.
Giang Hạ cầm một hộp đồ ăn đi vào, đặt lên đầu giường rồi mở ra, mùi canh gà nồng đậm phả vào mũi.
Giang Hạ múc một bát đưa cho Tống Vy: “Này, uống nhiều vào, ăn uống không đủ chất, vừa hay có thể bồi bổ.”
“Cảm ơn cậu, Giang Hạ.” Tống Vy yếu ớt cười, nhận lấy bát canh.
Giang Hạ ngồi ở bên cạnh nhìn cô uống.
Đợi cô uống xong, cô ấy xử lý thủ tục ra viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483068/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.