Người đó nhìn mãi theo bóng lưng cô, đợi bóng dáng cô đi xa, dần dần biến mất, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ quái.
“Không ngờ chúng ta diễn một vở kịch còn nhận được phí cảm ơn, tôi vừa bị anh đánh vài cái, anh phải chia cho tôi một nửa chứ?” Lúc này, một người đột nhiên đi từ con hẻm không xa ra.
Chính là tên ăn trộm vừa rồi.
Tên trộm đó thèm khát nhìn 1 triệu rưỡi trong tay người đàn ông.
Người đàn ông bĩu môi, đưa ra 9 trăm nghìn: “Cầm đi.”
“Được lắm.” Tên trộm vội vàng nhận lấy nhét vào túi quần, sau đó hỏi: “Đúng rồi, đồ khách hàng muốn tráo, anh đã tráo chưa?
Người đàn ông lấy một chiếc túi nhỏ chống nước từ trong túi áo ra, trong túi có mấy sợi tóc: “Tôi ra tay, anh còn không yên tâm sao? Đi thôi, đi ăn bữa cơm, ăn xong báo cáo kết quả làm việc cho khách.”
Dứt lời, hai người kề vai sát cánh rời đi.
Bên kia, Tống Vy đã đón hai đứa trẻ, trên xe, cô nói với hai đứa: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, đưa ít tóc của các con cho mẹ.”
Tống Dĩnh Nhi không biết vì sao mẹ muốn tóc của mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhổ tóc đưa cho cô.
Khi Tống Hải Dương đưa cho Tống Vy, đột nhiên hỏi: “Mẹ muốn làm giám định cho chúng con và chú Đường ạ?”
Tống Vy kinh ngạc nhìn cậu bé: “Sao con biết?”
“Con đoán ạ. Tối hôm đó tuy con nói con và Dĩnh Nhi không phải con của chú Đường, nhưng mẹ lại không tin, con đã đoán được chắc chắn mẹ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483062/chuong-770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.