“Hạo Tuấn?” Tống Vy thấy Đường Hạo Tuấn lại bắt đầu thất thần, vẻ mặt quan tâm hỏi han: “Rốt cuộc anh làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đâu có.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt đáp lại một câu, vào số khởi động xe.
Tống Vy thấy anh không muốn nói, hơn nữa giọng điệu còn khá lạnh nhạt, khóe môi giật giật, cũng không hỏi nữa.
Hai đứa trẻ cảm thấy không khí giữa ba mẹ có chút kỳ lạ, liếc mắt nhìn nhau.
Chẳng lẽ ba mẹ cãi nhau à?
Trên đường, không khí giữa bốn người rất kỳ lạ, cũng rất nặng nề.
Tới khi về biệt thự, hai đứa trẻ mới thở phào.
“Bà Vương.” Dì Vương và Lâm Giai Nhi đứng ở cửa biệt thự nghênh đón.
Hai đứa trẻ xuống xe, lập tức chạy về phía dì Vương.
Còn Lâm Giai Nhi đứng bên cạnh, coi như không nhìn thấy.
Lâm Giai Nhi cũng không tức giận, không để ý tới hai đứa trẻ mà nhìn về phía Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng và ánh mắt phức tạp của Đường Hạo Tuấn, đôi môi mỏng của cô ta khẽ cong lên.
Xem ra Đường Hạo Tuấn đã xem được rồi, nếu không dáng vẻ sẽ không kỳ lạ như vậy.
Nhưng vì sao không trực tiếp thẳng thắn quyết liệt với Tống Vy chứ?
Lâm Giai Nhi không cam tâm nhìn về phía Tống Vy.
Tống Vy đang định cầm túi cho Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn cũng trực tiếp đưa cho cô.
Nhìn thấy hai người vẫn giống như thường ngày, Lâm Giai Nhi mím môi, trong lòng có chút không cam tâm.
Rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483018/chuong-726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.