Nghe được lời này, vẻ mặt Đường Mãnh hơi mất tự nhiên, cau mày không vui, quát lớn: “Được rồi, nói những lời này để làm gì?”
“Vậy tôi không nói nữa, nhưng mà ông nói thử xem, chúng ta nên làm cái gì với Hạo Minh đây?” Bà Đường rút một tờ giấy ra lau nước mắt: “Hạo Minh cũng thật là, biết rõ hiện giờ thế lực không sánh bằng Đường Hạo Tuấn rồi, còn nhất quyết phải đối đầu với Đường Hạo Tuấn. Bây giờ thì hay rồi, đến cả nhà cũng không về được.”
“Còn không phải là vì di chúc của ông già sao!” Đường Mãnh day day huyệt thái dương rồi nói.
Bà Đường tức giận nhìn chằm chằm ông ta: “Hai bố con ông luôn miệng nhắc đến di chúc di chúc, rốt cuộc là trong bản di chúc kia có cái gì khiến hai bố con ông quan tâm như vậy?”
Đường Mãnh nheo đôi mắt to bằng hạt đậu xanh: “Trong di chúc có thứ quyết định xem liệu gia đình ta có tan đàn xẻ nghé hay không.”
Nghe vậy, mặt bà Đường trắng bệch, kinh ngạc che miệng lại: “Chẳng lẽ là thứ đó?”
Đường Mãnh nghiêm túc gật đầu.
Bà Đường cắn môi: “Không ngờ ông già lại giữ thứ đó lại cơ đấy. Sao ông ta dám? Ông là con trai duy nhất của ông ta mà.”
“Đúng vậy đấy. Ông già thiên vị quá rồi.” Đường Mãnh trả lời, ánh mắt thâm trầm.
Bà Đường nhìn ông ta: “Ông xã, chúng ta nhất định phải tìm ra bản di chúc, còn phải hủy nó đi nữa. Nếu không thì chúng ta xong đời.”
“Tôi biết, nhưng bây giờ vẫn may là Hạo Tuấn cũng không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483003/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.